KTV Lam Hải là một KTV sang trọng và có tính riêng tư cao, phòng VIP nào cũng rộng rãi hào nhoáng, chi nhánh trải rộng khắp các thành phố lớn trên cả nước.
Lúc này trong phòng VIP có một nhóm người nổi tiếng đang tụ họp, người uống rượu thì uống rượu, kẻ xem kịch vẫn xem kịch nhưng không ai lên tiếng giúp Đinh Học Đồng
Mình gã xấu hổ đứng đó.
"Nhanh lên." Phó đạo diễn thúc giục, "Mau làm Lê Diêu nguôi giận đi."
Từng cơn tức trong ngực Đinh Học Đồng trào ra ngoài khiến hốc mắt gã đỏ gay. Ngày thường gã hay nói cười nịnh nọt người khác, nhưng giờ gã không thể ra vẻ tươi cười khiêm tốn được nữa.
Úc Yến không sốt ruột, thản nhiên nhìn gã.
Lê Diêu lặng thinh, chăm chú nhìn Đinh Học Đồng. Cậu ta đang suy nghĩ tại sao trước kia mình lại thích người này. Hai năm trước trong kỳ nghỉ hè sau khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, vào một ngày nắng tươi rực rỡ, Lê Diêu ngồi trên cây vừa hái đào vừa ngâm nga một điệu hát, bỗng có giọng nói truyền vào tai.
"Em hát bài gì thế, nghe hay quá."
Cậu ta cúi đầu thì thấy một anh trai đang tươi cười dưới tàng cây, ánh nắng ấm áp nhỏ vụn và bóng lá cây lốm đốm chiếu vào gương mặt gã, trong mắt gã lóe lên tia kinh ngạc như vừa phát hiện ra châu báu.
"Em hát lung tung thôi."
"Nhưng nó hay hơn tất cả những bài anh nghe ca sĩ hát."
Cậu ta thật sự thích người này sao?
Lê Diêu đã nhiều lần lầm tưởng mình thích anh trai hàng xóm kia, khi người ta coi cậu ta là châu báu.
Thế nhưng cậu ta đâu phải châu báu.
Nếu cậu ta thật sự là châu báu của gã thì sao gã không cất cho kỹ, mà lợi dụng cậu ta để đổi lấy một vai diễn?
Mấy năm nay cậu ta và Đinh Học Đồng đến rất nhiều đoàn phim, uống rất nhiều rượu, cậu ta không rõ Đinh Học Đồng ủ mưu từ khi nào, cũng không biết đó có phải lần đầu hay không. Cậu ta chưa từng dám nghĩ tới vấn đề này, mỗi khi nghĩ tới, cơ thể sẽ không ngừng run rẩy trong đêm tối.
Lê Diêu nhắm mắt lại, ép bản thân nhìn về phía gã, cho dù hốc mắt đã ướt đẫm.
Thời gian càng lâu, càng có nhiều người nhìn, sắc mặt Đinh Học Đồng càng thêm khó coi.
Gã còn chưa mở miệng, điện thoại Lê Diêu đã đổ chuông.
Là Tạ Túc gọi.
Lê Diêu vội bắt máy, "Anh Tạ Túc ạ."
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng hỏi han đầy quan tâm, Lê Diêu nói: "Em không sao, em và anh Úc Yến ra ngoài chơi, sẽ về nhà sớm ạ."
"Ở phòng 507 KTV Lam Hải."
Cậu ta lại hỏi: "Anh bàn chuyện xong rồi có về nhà không? Có ưng ý bộ phim kia không ạ?"
Nhóm người trong phòng nghe đến đó thì bắt đầu dựng lỗ tai hóng hớt. Thành thật mà nói, bộ phim trì hoãn chưa quay là do chưa tìm được nam chính vừa ý, nhất là sau khi bị so sánh với Tạ Túc. Hiện giờ Tạ Túc là sự tồn tại độc nhất vô nhị ở trong giới giải trí, cậu ta tuổi trẻ, ngoại hình đẹp, kỹ thuật diễn xuất sắc, có độ hot, có fame, có sức hút khán giả, đúng là kho tàng vô giá.
Nếu tìm người sở hữu một trong những điều trên thì không hiếm, nhưng người sở hữu tất cả thì thật sự quá khó tìm, nhất là sau khi liên tục khiến cho người xem choáng ngợp, khán giả có cảm giác chờ mong và tin tưởng không gì sánh được đối với cậu ta.
Lúc trước bọn họ tiết lộ Tạ Túc là nam chính, vô số nền tảng phát sóng tìm đến mua phim, thậm chí có nơi còn ra giá cực cao và không hề yêu cầu độc quyền phát sóng. Và khi đổi nam chính, không chỉ đạo diễn điên đầu mà các nền tảng phát sóng và đài truyền hình cũng không tích cực nữa, rating phim của bọn họ cứ giảm liên tục.
Vậy nên bọn họ vô cùng quan tâm Tạ Túc.
Lê Diêu không giấu được kinh ngạc, "Anh vẫn thấy "Tuyết Đầu Tay" tốt hơn ạ?"
Phó đạo diễn nghe vậy thì lập tức đứng bật dậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!