Chương 33: Đừng có làm ra vẻ, kẻ cặn bã sẽ cười

Nhan Ý vì nụ cười của bạo quân mà đầu óc trở nên trống rỗng.

Cậu ngơ ngác nhìn Úc Yến, không sao thốt nên lời.

"Muốn nổi giận thì cứ nổi giận, nếu anh chỉ dễ nổi nóng với một mình tôi, có phải chứng minh tôi khác biệt hơn những người khác không?" Chiếm được "món hời" từ Nhan Ý, bạo quân cười nói: "Âu cũng là chuyện tốt."

"Có, có gì khác biệt chứ?" Nhan Ý buộc mình phải tỉnh táo ngay.

"Đương nhiên có rồi, chứng minh tôi cho anh đủ cảm giác an toàn." Úc Yến nói đâu ra đấy, "Anh dám nổi giận với Lôi Đồng không?"

Không dám.

"Anh đã bao giờ tức giận với Khâu Mộ Thần kia chưa?"

Chưa từng.

Úc Yến cười cực kỳ vui sướng, người khác hiếm khi thấy được hắn cười dịu dàng thế này. Nhan Ý cảm giác Úc Yến lạ quá, kéo theo cậu cũng lạ theo, tim đập nhanh, muốn đắm chìm vào trong nụ cười đó, không chỉ bởi vì gương mặt tươi cười của ai kia quá mức say lòng. 

Nhưng chút kỳ lạ đó đã bị sự lo lắng của cậu lấn át, nhét vào một góc sâu trong đáy lòng khi Lê Diêu lại xảy ra chuyện. Lê Diêu không chỉ đau bụng mà còn sốt cao vào chiều hôm đó. Lần này Nhan Ý lại không dám chậm trễ nữa, bất chấp sự chống cự mà cứng rắn đưa cậu ta đến bệnh viện.

"Diêu Diêu, cơ thể và sức khỏe là quan trọng nhất." Dù Nhan Ý đau lòng, cũng phải để cậu ta đối mặt thực tế, "Nhất định phải để bác sĩ khám cho em, thứ như thuốc giảm đau không thể uống liên tục được."

Cậu không kêu Ninh Tiêu hay Tô Bình Bình, ngay cả Úc Yến cũng không dẫn theo, một mình lái xe đưa cậu ta đến bệnh viện. May mà Lê Diêu không giãy dụa quyết liệt như đêm qua, sau khi biết phải đi bệnh viện thì cả quãng đường cứ nhìn chằm chằm nóc xe với đôi mắt khô khốc đờ đẫn.

Đến cửa bệnh viện, Lê Diêu rất bình tĩnh, thậm chí còn an ủi Nhan Ý, "Anh Tiểu Nhan, em không sao đâu ạ."

Sao lại không sao, rất nghiêm trọng nữa là đằng khác.

Bác sĩ khám xong đi ra, mắng cho Nhan Ý một trận thật to.

"Sao cậu ấy bị thương nặng quá vậy? Cậu có còn là người không?! Nếu cậu ấy muốn tố cáo cậu bạo lực gia đình, tôi sẽ cung cấp bằng chứng!"

"Quá đáng nữa là cậu ấy bị thương nhưng không chịu đưa đến bệnh viện ngay lập tức, khiến miệng vết thương càng nghiêm trọng hơn!"

Nhan Ý mím môi, xấu hổ không đáp.

Chờ cơn giận của vị bác sĩ lớn tuổi nguôi bớt, cậu mới cắn răng hỏi: "Bác sĩ, giờ nên làm sao ạ?"

"Vết rách nghiêm trọng, còn bị nhiễm trùng, cần phải làm phẫu thuật." Ông nhíu mày nói: "Phẫu thuật xong còn phải ở bệnh viện một thời gian, chuẩn bị tinh thần đi."

Nhan Ý đồng ý ngay, "Cháu muốn xin đăng ký phòng bệnh riêng ạ!"

"Lương tâm của cậu trỗi dậy rồi hả?" Bác sĩ hừ lạnh.

Nhan Ý ngượng ngùng đứng đó, "Cháu nhất định sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt."

Trong phòng bệnh, gương mặt vốn tái nhợt của Lê Diêu trở nên đỏ bừng, thấy Nhan Ý bước vào thì đôi môi khô nứt vẽ ra một nụ cười.

"Anh Tiểu Nhan, có phải anh biết hết rồi không?"

Nhan Ý ngồi trước giường bệnh, nắm lấy tay cậu ta, gian nan gật đầu.

Giọng cậu khàn khàn chua xót, "Xin lỗi em, là anh sơ ý không chú ý tới vết thương của em, còn bảo em tập nhảy."

Cậu không dám tưởng tượng, vết thương của Lê Diêu hết sức nghiêm trọng, cậu ta chịu đựng cả ngày, vờ như không có gì xảy ra, thậm chí còn tập nhảy, chỉ đến đêm khi đau đớn không chịu đựng nổi mới để lộ ra chút khác thường.

Lê Diêu cười nói: "Là em tự nguyện mà, trước kia cười cười nói nói trên bàn tiệc cũng chẳng có người nào để ý tới, ngày đó ở Quan Nguyệt còn được mọi người nhiệt tình vây quanh, em rất vui, rất muốn được nhảy."

"Được, sau này chúng ta sẽ nhảy mãi nhé." Nhan Ý đành đồng ý với cậu ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!