Như thường lệ, Úc Yến là người dậy sớm nhất biệt thự. Hắn vẫn giữ thói quen như khi ở Đại Thịnh, luôn thức dậy lúc sáu giờ sáng hàng ngày.
Mùa hè sáu giờ, trời đã tờ mờ sáng. Sáng sớm, Úc Yến ra ngoài chạy một vòng, sau đó luyện kiếm trên bãi cỏ trong sân biệt thự. Những người ra ngoài vào khoảng thời gian này thường là các cụ ông, cụ bà.
Úc Yến luyện kiếm xong lại tập thêm một bộ quyền pháp, sau khi tập luyện xong xuôi, hắn vừa mới ngẩng đầu lên, lập tức phát hiện mấy ông cụ đang ghé vào cửa dòm mình.
Úc Yến: "…"
Một cụ ông đầu tóc hoa râm vẫy tay với Úc Yến, "Anh bạn trẻ, cháu đánh quyền giỏi thật đấy, còn giỏi hơn cả ông ngày trẻ đấy."
Úc Yến: "…Cảm ơn."
Cụ ông nhiệt tình mời gọi: "Có muốn đến quảng trường Bắc Việt đánh quyền với mấy ông không?"
Úc Yến lạnh nhạt đáp: "Không cần, cảm ơn ông."
Các cụ ông bị từ chối vẫn không đành lòng rời đi, trái lại còn lưu luyến đứng mãi ở ngoài cửa nhòm vào bên trong.
Bọn họ thật sự chưa từng gặp cậu thanh niên nào có tinh thần như vậy, ngày thường trông như kẻ chẳng có gì ngoài nhan sắc, không ngờ khi cầm kiếm lại mạnh mẽ sắc bén đến thế, mỗi một chiêu thức đều tràn ngập sát khí, có lẽ người này thật sự có thể thực hiện được tâm nguyện của bọn họ.
Chờ đến khi Úc Yến quay vào biệt thự, mấy ông cụ mới lưu luyến rời đi.
Khi hắn trở về, Nhan Ý và Tạ Túc vẫn còn chưa ngủ dậy, trái lại người mới đến thì đã thức dậy rồi.
Úc Yến cầm kiếm mở cửa bước vào, đúng lúc Lê Diêu đang bước xuống cầu thang.
Căn biệt thự mà Nhan Ý ao ước đêm ngày quả thực lớn hơn biệt thự bình thường rất nhiều, trên mặt đất có ba tầng, tầng một có một phòng khách lớn, một gian bếp, một nhà vệ sinh, ngoài ra còn có hai căn phòng, trong đó có một phòng được Nhan Ý đổi thành phòng họp, căn còn lại làm phòng nghỉ cho khách.
Trên lầu hai có ba gian phòng lớn và một phòng khách nhỏ, mỗi phòng đều có nhà vệ sinh riêng và phòng thay đồ, tầng ba cũng giống như vậy. Hai tầng ngầm được đổi thành một phòng tập nhảy, một phòng tập gym và một studio. Các tầng được nối với nhau bằng một chiếc cầu thang xoắn ốc.
Lúc bấy giờ, Lê Diêu đang đứng trên cầu thang xoắn ốc, nhìn thấy Úc Yến cầm kiếm đi vào nhà. Khi hắn vừa mới luyện kiếm xong, khí lạnh giữa lông mày vẫn còn chưa tiêu tan, Lê Diêu vô thức lùi về sau một bước.
Úc Yến vẫy tay với cậu ta, "Xuống đây."
Lê Diêu thận trọng đi tới trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn hắn.
Lê Diêu chỉ dám nhìn gương mặt tuyệt đẹp của hắn một cái, hơi hé mắt nói: "Cảm ơn anh hôm qua đã cứu tôi."
Cậu ta nhớ rất rõ, là Nhan Ý lôi cậu ta đi, nhưng người này cũng có góp sức.
"Còn phải cảm ơn các anh đã cho tôi ở lại một đêm, đến lúc tôi nên rời đi rồi."
Úc Yến tới gần cậu ta một chút, đôi mắt xinh đẹp hơi nheo lại, "Cậu không đi được đâu."
Lê Diêu: "…"
Úc Yến không nói chuyện nữa, quan sát cậu ta từ đầu tới chân, đặc biệt là gương mặt được hắn đánh giá hết sức cẩn thận.
Lê Diêu mím chặt môi, lại lùi về phía sau một bước.
Úc Yến: "Cười một cái."
Lê Diêu lập tức giống như một con mèo xù lông, cả người căng thẳng.
"Cậu đang làm gì đấy?" Tạ Túc từ tầng hai đi xuống, ngăn cản hành vi lưu manh của Úc Yến.
Úc Yến bĩu môi, "Cậu ta mềm yếu, non nớt như vậy, sao có thể kiếm được 40 triệu fans cho Nhan Ý đây."
Đối với thằng nhóc Bánh Nếp Nhỏ này, Nhan Ý chỉ cần có 40 triệu fans mà hắn còn cảm thấy cậu ta không thể làm nổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!