"Mau đứng dậy!"
Nhan Ý đẩy người đang ngồi trên đùi mình, "Chân tôi sắp bị cậu đè gãy rồi."
Úc Yến vừa mới đứng dậy, lại bị Nhan Ý cuống quýt kéo vào phòng khách, "Mau cất những thứ này vào phòng ngủ và phòng làm việc đi!"
Trong phòng khách cũng chất đống châu báu và gốm sứ. Nhan Ý đã xắn tay áo lên chuyển đồ, Úc Yến nhíu mày cũng bắt đầu giúp cậu thu dọn.
May là lúc gửi về đây đã được đóng gói cẩn thận nên họ dễ dàng dọn dẹp hơn, chỉ có điều di chuyển hết túi lớn này đến túi lớn khác, hết rương này đến rương khác thì khá là mệt.
Nhan Ý chỉ đành cố gắng hết sức.
Khi chuông cửa vang lên vẫn còn sót lại hai cái túi, Nhan Ý thật sự không dọn nổi nữa rồi. Cậu thầm nghĩ cứ để A Túc nhìn thấy cũng không sao cả.
Kết quả Úc Yến mỗi tay xách một túi vào phòng làm việc giống như người không có việc gì ấy. Nhan Ý thấy Úc Yến đi vào phòng làm việc, bỗng nhiên có loại xúc động muốn nhốt hắn trong đó.
Cậu lắc lắc đầu, sớm muộn gì cũng phải đối mặt thôi.
Tạ Túc ấn chuông cửa ba lần, cửa nhà mới chầm chầm được người mở ra.
Người mở cửa trán đầy mồ hôi, quần áo xộc xệch, phía sau là một người đàn ông cực kỳ xinh đẹp nhưng quần áo cũng có chút lộn xộn, đang nhìn hắn với vẻ mặt khó chịu.
Tạ Túc: "…"
Cậu ta ấn vào huyệt Thái Dương, nhưng khi ngước mắt lên vẫn là cảnh tượng này, chỉ có điều nụ cười của Nhan Ý càng ân cần hơn, mà ánh mắt của người đàn ông kia lại càng bất thiện.
"A Túc mau vào nhà đi."
Nhan Ý vội kéo cậu ta vào trong.
Vừa nghiêng đầu nhìn qua, sắc mặt Úc Yến đã đen như đáy nồi.
"Úc Yến cũng lại đây ngồi đi." Nhan Ý kéo Úc Yến một cái.
Để hai vị tổ tông đều ngồi xuống sô pha, Nhan Ý thận trọng nở nụ cười, "Tôi giới thiệu với hai người một chút nhé."
"Đây là Tạ Túc, là nghệ sĩ của tôi, một diễn viên đang hot được tái sinh trở lại."
"Người này là Úc Yến, là nghệ sĩ tôi chuẩn bị dẫn dắt, mới xuyên tới từ cổ đại."
"Hai người đều là nghệ sĩ của tôi, chúng ta là người một nhà, sau này phải giúp đỡ lẫn nhau, tương thân tương ái."
Tạ Túc: "…"
Úc Yến: "…"
Bầu không khí trước tiên là kỳ quái, sau đó là căng thẳng, cuối cùng là căng như sắp nổ tung.
Ta Túc đứng dậy trước, "Tôi chợt nhớ ra có việc gấp, phải về trước một chút."
Cậu ta cầm đồ ăn khuya đi rồi.
Nhan Ý giương mắt nhìn theo, ngay cả đồ ăn khuya cũng không để lại cho cậu hay sao?
Úc Yến thấy Nhan Ý vẫn luôn dõi theo như vậy, đen mặt đứng dậy, cả người âm trầm lạnh lẽo. Nhan Ý nôn nóng ngẩng đầu nhìn hắn, dáng vẻ Úc Yến buồn rười rượi, tức giận vì bị lừa dối.
"Úc Yến…"
Úc Yến chẳng buồn để ý tới cậu, hắn nhắm mắt, đẩy cửa bỏ ra ngoài, để lại một mình Nhan Ý vò đầu bứt tai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!