Bị vạch trần là thánh diễn lố ngay trước mặt khiến Nhan Ý xấu hổ đến mức co quắp hết cả ngón chân.
Lúc bấy giờ, cách phản kích tốt nhất chính là chất vấn ngược Úc Yến, chẳng phải hắn cũng làm vậy sao? Rõ ràng biết cậu chính là người kia, còn làm bộ không biết, không ngừng lên án, đe dọa, rồi giả vờ đáng thương với cậu.
Thế nhưng, Nhan Ý đã từ bỏ ý định này không do dự. Cậu không đành lòng, Úc Yến đã đáng thương lắm rồi. Cậu cần gì phải tranh cãi cho sướng miệng lúc nhất thời cơ chứ.
Với cả, cậu cũng có hơi… không dám.
Nhan Ý ngồi trước mặt Úc Yến, cúi đầu để lộ ra một phần cổ gầy yếu trắng ngần, trông có hơi đáng thương.
Ánh mắt Úc Yến dần tối lại, hơi cúi người gắt gao ôm cậu vào trong ngực, giọng khàn khàn: "Dẫn ta đi."
Nhan Ý thình lình bị ôm vào lòng, trong đêm tối giọng điệu vừa bá đạo xen lẫn chút van nài, nóng bỏng truyền vào tai.
Thế này ai mà từ chối nổi cơ chứ.
Nhan Ý nói khẽ: "Ta vẫn luôn muốn đưa ngươi đi."
Úc Yến: "Dẫn ta đi, ngươi phải chịu trách nhiệm."
Nhan Ý gật đầu, "Đương nhiên rồi."
Đưa hắn tới một thế giới xa lạ, tất nhiên cậu phải chịu trách nhiệm và đảm bảo rằng Úc Yến có một cuộc sống tốt hơn ở nơi này.
Nhan Ý trực tiếp mở app, nắm tay Úc Yến nhấn vào nút home. Sau khi điện thoại lóe sáng, Nhan Ý mới yên tâm mà đóng lại.
Không cần mở ra cậu cũng biết avatar "Quá khứ 2" đã biến thành một nhân vật chibi với mái tóc dài màu đen, mặc áo choàng màu đỏ, cực kỳ xinh đẹp.
Đến lúc này, hai cột mốc "Tương lai 1" và "Quá khứ 2" trên dòng thời gian đều đã có avatar rồi.
Nhan Ý đã có được hai bảo bối lớn.
Cậu thỏa mãn vô cùng.
Úc Yến thấy cậu cười, cho rằng cậu vui vẻ vì được ràng buộc với mình, biểu cảm u tối trên gương mặt cũng biến mất chẳng còn tăm hơi. Hắn ôm lấy Nhan Ý, lần đầu tiên nở nụ cười sung sướng và mãn nguyện sau mười năm trời.
"Ta sẽ đăng cơ, trở thành một hoàng đế tốt là ngươi có thể sống mãi mãi đúng không?"
Nhan Ý gật đầu, "Người thích ngươi, ngưỡng mộ ngươi, kính sợ ngươi càng nhiều thì hy vọng sống sót của ta càng lớn, nhưng không thể ở đây quá lâu được, chúng ta phải rời đi sớm một chút."
Úc Yến: "Được"
Chuyện này có vẻ rất thần kỳ, sự xuất hiện của cậu cũng vô cùng kỳ lạ và cả những thứ kỳ quái kia, thế nhưng Úc Yến không cố chấp tra hỏi, đối với một người có ham muốn khống chế mạnh mẽ như hắn, việc này quả thật là hiếm có.
Bất kể là tôn trọng hay tinh tưởng, Nhan Ý đều cảm động vô cùng. Nếu hắn không bắt cậu mặc đồng phục thái giám và váy áo phụ nữ thì sẽ còn cảm động hơn nữa.
Nhan Ý sờ bộ đồng phục thái giám của mình, lôi mấy bản phác thảo ra khỏi ngực đưa cho Úc Yến: "Cái này có thể giải quyết được vấn đề lương thực."
Úc Yến nhận lấy xem một hồi, Nhan Ý vẽ rất cẩn thận, bên cạnh có chú giải kỹ càng tỉ mỉ, rất dễ hiểu.
Nhan Ý nói: "Đây là chủ ý của ngươi, có biết không?"
Úc Yến mím môi không đáp.
Nhan Ý ngẫm nghĩ nói: "Vậy ngươi mua đứt thì phải cho ta chút lợi ích."
"Trước kia ta gửi cho ngươi nhiều thứ tốt như vậy, giờ đến lượt ngươi đưa cho ta rồi."
Lúc này Úc Yến mới nở nụ cười, hắn đứng lên, vươn tay với Nhan Ý: "Đi theo ta."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!