Đến khu vực săn bắn, Nhan Ý mới phát hiện ở đây vẫn có các loại con mồi như hổ, sói, cáo, thỏ,… những con mồi này đều chạy tán loạn giống như các tù nhân kia.
Có hổ và chó sói tương đối hung dữ sẽ nhào tới cắn xé, nhưng về cơ bản những con mồi có thể đưa vào khu vực săn bắn của hoàng gia chỉ mang tác dụng gia tăng cảm giác kích thích, chứ không hung dữ đến mức ăn thịt người.
Nhan Ý ngồi trước ngực Úc Yến, vừa nhìn là biết con ngựa này rất khỏe rồi, nó chầm chậm chở bọn họ đi về phía trước. Cảm giác như siêu xe Bugatti Veyron đang được lái như một chiếc ô tô cỡ nhỏ vậy.
Thế nhưng Nhan Ý không dám nói câu nào.
Úc Yến quá lạnh lùng, là loại lạnh lùng đến mức vô cảm, không có chút sức sống, không giống một con người bình thường.
Giờ khắc này, Nhan Ý cảm thấy Úc Yến nổi giận với mình, tỏ vẻ bất mãn với mình tối hôm qua thật tốt, bất kể là tức giận hay đau buồn, cũng đều là bộc lộ cảm xúc, đều có thể chứng minh hắn là một người bình thường.
Con ngựa hí vang một tiếng.
Một con cáo trắng như tuyết hoảng loạn chạy qua trước mặt bọn họ, mỗi mũi tên sắc nhọn xé gió lao tới ngay sau nó. Nhan Ý vừa mới nhìn thấy mũi tên xuyên thủng da lông của con cáo, đôi mắt đã bị một bàn tay to lớn che khuất.
Cậu nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, chói tai của con cáo trước khi chết.
Mũi tên kia xuyên thủng đầu con cáo nhỏ, có lẽ nó sẽ chết rất thảm, chắc hẳn là đang nằm trong vũng máu, song những điều này Nhan Ý đều không thể biết được, bởi vì hai mắt cậu bị một bàn tay to lớn mạnh mẽ che kín, ngăn cản cậu nhìn thấy cảnh tượng bi thảm kia.
Người lạnh lùng giống như Diêm Vương, thế mà lòng bàn tay lại ấm áp vô cùng.
Nhan Ý chớp chớp mắt, lông mi và mí mắt lướt qua lòng bàn tay khô ráo mẫn cảm, thế giới u ám mờ mịt dần trở nên ấm áp an ổn. Bỗng nhiên cảm thấy trái tim giống như bị chọc một lỗ nhỏ, có thứ gì đó ấm áp không ngừng chảy qua từng đầu dây thần kinh.
Úc Yến không phải người tốt, đó là điều chắc chắn.
Hắn thô bạo, hung tàn, tăm tối, hắn đã dùng đủ loại thủ đoạn giết người tàn nhẫn, trên tay dính đầy máu vẫn có thể nở nụ cười.
Thế nhưng hắn lại bịt kín mắt cậu bằng đôi tay đã giết vô số người, không để cậu nhìn thấy cảnh tượng máu me khi con cáo nhỏ bị bắn chết kia.
Lần đầu tiên trong đời Nhan Ý có cảm giác mình cũng là trân bảo, là bảo vật nên được ôm vào lòng và gìn giữ cẩn thận, chứ không phải một ngọn cỏ dại không chốn nương tựa phải chịu cảnh màn trời chiếu đất, không phải trái bóng rách nát bị đá tới đá lui.
Nhan Ý mở miệng, giọng nói hơi khàn, "Không cần che, ta không sợ."
Úc Yến vẫn không buông tay ra, giọng nói không hề dịu dàng mà có chút giễu cợt, "Ngươi nhát gan như vậy, không sợ à?"
Nhan Ý phản bác: "Ta nhát gan chỗ nào chứ?"
Úc Yến cười lạnh, có sự đối lập vừa rồi, nghe cái cười lạnh này Nhan Ý lại cảm thấy có độ ấm.
"Đốt ngọn lửa mà cũng run rẩy, toát cả mồ hôi lạnh."
Nhan Ý: "…"
Đó là đốt lửa sao? Đó là đốt đèn trời! Là giết người đó!
Sao mà giống nhau được!
Bản chất của con người vốn ích kỷ, giết chết một con cáo và một người, mặc dù đều là một sinh mạng nhưng hoàn toàn không thể so sánh với nhau.
Úc Yến buông tay ra: "Ngươi muốn xem thì xem, chờ ban đêm gặp ác mộng thì đừng có khóc nhè."
Người luôn bị ác mộng giày vò là người đấy.
Bởi vì biết cơn ác mộng mà máu tanh mang đến đau khổ đến nhường nào, cho nên mới cẩn thận và lo lắng quá mức như vậy ư?
Trái tim Nhan Ý siết chặt lại, chua xót.
Vì để chứng minh bản thân thật sự không sợ, Nhan Ý ngẩng đầu nhìn về bên kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!