Chương 22: Là thế thân ư?

Sao nhiệm vụ lần này lại khó vậy chứ?

Nhan Ý cảm thấy đây chắc chắn là nghệ sĩ khó lăng xê nhất.

Đám cung nữ, thái giám lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, vội vàng cúi đầu xuống.

Mấy người cúi đầu làm cái gì, người nên cúi đầu là cậu mới phải, cậu ước gì có thể gục đầu xuống sát đất luôn.

Cái danh yêu phi hại nước chỉ e là phải gánh thật rồi.

Chờ đến khi đám cung nữ, thái giám rời đi, Úc Yến cũng sơn xong móng tay cho Nhan Ý.

Hắn tỏ vẻ miễn cưỡng, "Sắp ăn cơm rồi, không thoa son môi nữa, nếu ngươi thích thì sơn móng tay cho ngươi trước vậy."

Nhan Ý: "…"

"Đừng lo, sáng mai sẽ thoa son cho ngươi."

Nhan Ý: "…"

Nhan Ý còn chưa nói nổi câu nào thì bụng cậu đã "kháng nghị" giúp cậu rồi.

Nghe thấy tiếng kêu dưới bụng, Nhan Ý càng thêm xấu hổ, sao cậu còn có thể đói bụng trong tình cảnh như vậy cơ chứ?

Úc Yến bế Nhan Ý lên chiếc ghế bên cạnh, "Ăn đi."

Nhan Ý bối rối cầm đũa lên.

Vì chút rối rắm này mà Úc Yến lại ôm cậu vào lòng.

Nhan Ý: "…"

Một người đàn ông cao gần 1m80 như cậu là búp bê hay sao, mà có thể ôm tới ôm lui một cách tùy tiện như vậy chứ.

Lần thứ hai được ôm vào lòng, hoàn toàn bị hơi thở và độ ấm của một người khác bao lấy, Nhan Ý vẫn cảm thấy không quen.

Cậu muốn cử động một chút, phần eo lại bị một cánh tay thon dài, mạnh mẽ siết chặt, vừa khít vào lòng người phía sau, Úc Yến tựa cằm vào vai cậu, nói: "Ăn đi."

Tư thế hiện tại có hơi kỳ cục.

Úc Yến ôm trọn cậu vào ngực, mà cả người cậu giống như bị rút cạn toàn bộ sức lực, mượn lực ép từ cằm của đối phương mà tựa vào vai hắn.

Không biết là ai đang dựa ai nữa đây.

Nhan Ý nghiêng đầu, nhìn thấy Úc Yến nhắm hai mắt, làn mi thật dài che khuất đôi mắt âm trầm hung ác. Thay vì hung dữ, gương mặt bỗng trở nên vô cùng xinh đẹp, đẹp đến bất chấp tất cả mọi thứ.

Thật hiếm khi Úc Yến có được dáng vẻ yên tĩnh, thoải mái như vậy. Không biết hắn đang ngủ, hay là đang suy ngẫm điều gì.

Nhan Ý ngơ ngác nhìn một hồi thì thở phào, bắt đầu ăn từng miếng nhỏ.

Mức độ nguy hiểm hiện tại của cậu chắc chắn không kém gì bị rắn độc quấn thân, không ngờ vẫn còn khẩu vị ăn uống.

Cơm nước xong xuôi, trong giây phút cậu đặt đũa xuống, bên tai đồng thời truyền tới một giọng nói hơi khàn: "Ta đối với ngươi có chút không bình thường."

Nhan Ý sợ nhắc đến cái chuyện xấu hổ này nhất.

"Ngươi biết vì sao không?" Úc Yến mở mắt ra hỏi.

Phải trả lời câu hỏi này như thế nào đây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!