Nhan Ý có cảm giác giống như bị bọ cạp độc cắn vậy, cậu không dám nhìn Úc Yến nữa mà lia mắt sang vị tổng quản kia.
Tổng quản lau mồ hôi trên trán, dáng vẻ như muốn lột da cậu. Nhan Ý vội vàng cúi đầu, không dám nhìn ai luôn.
Bữa tiệc bỗng chìm vào im lặng.
Mặc dù cúi đầu nhưng Nhan Ý vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt của Úc Yến vẫn dính trên người mình, hoàn cảnh ngột ngạt khiến cậu không thể thở nổi.
Bây giờ cậu mới biết bầu không khí ở hiện trường còn đáng sợ gấp trăm lần so với những gì mình đã thấy trên app, mới cảm nhận được Úc Yến tàn bạo thế nào, ở vương triều phong kiến cổ xưa nguy hiểm biết bao nhiêu.
Ngươi đừng có nhìn nữa.
Còn nhìn nữa thì chân cậu sẽ run lên đấy.
Úc Yến dời tầm mắt.
Nhan Ý thở phào nhẹ nhõm, cậu không nhìn thấy ánh mắt Úc Yến chuyển qua tổng quản, chỉ nghe có người quỳ thụp xuống, trong bữa tiệc yên tĩnh, tiếng đầu gối chạm vào thềm đá cực kỳ chói tai làm lòng ai cũng hoảng hốt.
Úc Yến không nói lời nào, bữa tiệc lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Thay vì thả lỏng, loại yên tĩnh này càng khiến người ta lo lắng hơn, trong bầu không khí căng thẳng và áp lực chồng chất gần như muốn bốc cháy, dần dần có người bắt đầu không chịu nổi nữa. Khách khứa ngồi xung quanh không ngừng run rẩy, sắc mặt trắng bệch, kẻ bị treo ngược lên thì suy sụp khóc rống vì sự tra tấn dày vò trước lúc chết.
Úc Yến lại nhàn nhã uống rượu, uống hết ly này đến ly khác, tất cả đều là thức rượu đỏ như máu dòm mà tê dại.
Mãi đến khi uống cạn vò rượu bên tay, hắn mới mở miệng.
Hắn nói: "Ta ghét bóng tối lắm, thắp sáng hơn nữa đi."
Nhan Ý: "…"
Lời thoại giống hệt lúc đó.
Nhan Ý không dám ngẩng đầu, không nhìn bất kỳ động tác hay biểu cảm nào của hắn.
Lúc này cậu rất sợ. Cậu phải đốt đèn trời thật ư?
Đây là giết người đó.
Đừng nói giết người, ngay cả cá Nhan Ý cũng chưa mổ bao giờ.
Nếu không giết, làm trái mệnh lệnh của bạo quân sẽ có hậu quả gì?
Kháng chỉ sẽ bị tru di mấy tộc?
Sẽ bị các hộ vệ bắn chết ngay tại chỗ sao?
Nhan Ý thầm mắng 005 mười tám lần, không phải đã nói là sẽ xuyên tới trước khi đăng cơ à?
Cậu nhớ chuyện này xảy ra khi Úc Yến đã lên ngôi hoàng đế.
Nhan Ý run rẩy cầm ngọn đuốc đi tới gần "bấc nến" hình người, trán lấm tấm mồ hôi.
Ngay khi cậu chuẩn bị ném ngọn đuốc xuống, ngọn đuốc trên tay năm tên thái giám còn lại đột nhiên rơi xuống đất.
Bọn họ ôm lấy cổ tay, đau tới mặt mày trắng bệch.
Nhan Ý sửng sốt, vội vàng ném ngọn đuốc xuống đất.
Có một quân cờ bằng ngọc nho nhỏ lăn từ thái giám bên cạnh xuống chân cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!