Nhan Ý cười nhạt: "Lâu rồi không gặp, phó đạo diễn Tôn vẫn khỏe chứ?"
Tôn Tử Ngoan tươi cười xởi lởi, "Khỏe lắm, khỏe lắm!"
Nhan Ý: "Tôi thấy hai mắt của phó đạo diễn Tôn thâm đen như ngủ không ngon, tối qua anh ngủ trên chiếc giường nào vậy? Chắc là do lạ giường nhỉ?"
Nhan Ý thừa biết Tôn Tử Ngoan là loại người nào, cậy có chút quyền trong tay là dồn ép những idol vô danh không quyền không thế vào bước đường cùng, trong đầu chứa toàn thứ bẩn thỉu.
Đến Nhan Ý còn biết, huống chi người trong đoàn phim.
Bọn họ hiểu Nhan Ý không phải người ưa gây chuyện, quy tắc đầu tiên của cậu là không làm khó người khác. Hôm nay Nhan Ý nói những lời này nhất định Tôn Tử Ngoan đã làm việc gì khiến cậu ghê tởm, hoặc ôm tâm tư đen tối gì đó.
Hiện giờ Nhan Ý chỉ lăng xê một nghệ sĩ duy nhất, gã có thể nảy ra suy nghĩ không đứng đắn với ai đây chứ?
Không phải cậu, thì chính là Tạ Túc.
Sắc mặt đạo diễn Đặng Kỵ đen thui, hung hăng lườm Tôn Tử Ngoan.
Cuối xuân đầu hạ, trời vẫn chưa nóng lắm mà mặt Tôn Tử Ngoan đã lấm tấm mồ hôi, gã cười như mếu: "Đúng là hơi lạ giường, giường của mình vẫn là thoải mái nhất."
Đặng Kỵ nhìn Nhan Ý, tương lai anh ta vẫn muốn hợp tác với bọn họ nên vai trò của Nhan Ý hết sức quan trọng.
Nhan Ý không đáp.
Anh ta lại nhìn sang Tạ Túc.
Tạ Túc đứng cạnh Nhan Ý, ban nãy vẫn là một người dịu dàng mà giờ ánh mắt nhìn Tôn Tử Ngoan lại tối tăm lạnh lẽo.
"Nghe nói phó đạo diễn Tôn là đạo diễn casting, lúc trước chưa được gặp anh, hy vọng anh sẽ hài lòng với tôi."
Việc quan trọng nhất của đạo diễn casting là chọn diễn viễn, chọn xong diễn viên thì sẽ trở thành một phó đạo diễn có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Tôn Tử Ngoan lau mồ hôi, gật đầu lia lịa, "Hài lòng hài lòng, hài lòng lắm, tôi hài lòng giống dân cư mạng vậy!"
Tạ Túc: "Thế thì tôi yên tâm rồi."
Đặng Kỵ hừ lạnh: "Người do tôi chọn, gã có gì mà hài lòng hay không hài lòng chứ?"
Gã có tư cách sao?
Đặng Kỵ dẫn Tạ Túc và Nhan Ý vào khách sạn, chu đáo nói: "Tôi để cho mọi người ba căn phòng, các cậu tự sắp xếp nhé."
Mặc dù người xung quanh đã hết hóng drama, nhưng Tôn Tử Ngoan vẫn thấy xấu hổ cực kỳ.
Gã nhổ toẹt bãi nước bọt, cay cú nói: "Chẳng biết sau lưng có quan hệ mờ ám gì, đúng là tiểu nhân đắc chí!"
Gã mới chửi thầm, ngẩng đầu thì thấy Tạ Túc đi phía trước đang quay đầu nhìn mình, nét mặt vô cảm nhưng lại khiến gã toát cả mồ hôi lạnh.
Tôn Tử Ngoan giật mình, vội cười lấy lòng.
Ba người về khách sạn trước.
Thông thường đối với những ngôi sao có nhiều cảnh quay, đoàn phim sẽ chuẩn bị cho hai căn phòng, một căn cho diễn viên, một căn cho trợ lý, Tạ Túc và nữ chính thì được ba căn, thêm một căn để dự phòng.
Nhan Ý nói: "Vừa khéo ba người chúng ta mỗi người một phòng nhé."
Tạ Túc kinh ngạc: "Tiểu Ý muốn ở lại đây sao?"
"Đúng thế, trước mắt tôi chỉ có mình cậu, toàn bộ công việc đều xoay quanh cậu, thôi thì cứ lại với cậu cũng được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!