005: "Thiết lập mỗi chức năng có thể trả trước một lần là căn cứ vào ban đầu ký chủ chưa có fans hâm mộ, bây giờ cậu đã có hơn bảy triệu fans mà vẫn muốn trả trước một nghìn fans nữa hả?"
Nhan Ý: "Được nợ không lãi, mà không chịu vay nữa mới là lỗ ấy."
Việc này giống như cho vay không lãi vậy, dù bản thân có tiền hay không, nếu được xài tiền người khác mà không cần tính lãi thì ai lại muốn tiêu tiền trong ví mình chứ?
005: "…"
Nhan Ý kiểm tra lại gói hàng, "Cứ vậy gửi đi luôn à? Có cần đóng gói đặc biệt gì không?"
005: "Không cần."
[Có chi (trả trước) 1000 fans để sử dụng chức năng chuyển phát nhanh thời không không? Có/Không.]
Nhan Ý: "Có."
Chỗ Nhan Ý mới qua hai ngày, với tốc độ thời không là 1:5 thì bên Úc Yến cũng đã qua mười ngày kể từ sự kiện nhân trệ kia rồi, toàn bộ người hầu trong Đông Cung đều bị thay hết.
Khỏi nói cũng biết đa số người ở đây đều là của hoàng hậu, một ít là người của gia tộc Uất Trì, trong đó ngoài hai kẻ chỉ trung thành với gia tộc thì số còn lại cũng coi như người của hoàng hậu, Đông Cung hiện tại đã hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của hoàng hậu rồi.
Những người đó đối xử với Úc Yến rất tốt, nhưng không ai dám thật lòng thân thiết với hắn cả. Bọn họ không rõ nguyên nhân dẫn đến vụ việc ngày ấy, nhưng không ít người đã nhìn thấy đống nhân trệ đáng sợ kia, ai nấy đều cẩn thận dè dặt như đang đi trên lớp băng mỏng.
Hoàng hậu yên tâm, gia tộc Uất Trì cũng yên tâm, từ rày về sau không còn ai dám chuẩn bị váy áo phụ nữ cho thái tử nữa.
Đã mười ngày liên tiếp Úc Yến không được ngủ ngon. Khi hắn quá mỏi mệt, vừa nhắm mắt thiếp đi, chẳng mấy chốc sẽ giật mình bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Hắn sai người đổi giường, đổi gối đầu nhưng vô tác dụng.
Úc Yến sợ hãi vô cùng.
Trước kia khi thấy sợ hãi, hắn vẫn có phương pháp để giải tỏa nhưng giờ chỉ đành kìm nén nó.
Mất ngủ trong thời gian dài, nỗi sợ, áy náy, thù hận, bóng tối và những cảm xúc tiêu cực khác không ngừng tích tụ trong lòng, Úc Yến chín tuổi bắt đầu có chút quái đản, hắn vui giận thất thường, khi thì tươi cười rạng rỡ, khi thì lạnh lùng khiến tất cả cung nữ thái giám trong cung run rẩy quỳ xuống.
Ban ngày hắn là thái tử hung bạo, buổi tối khi hắn không ngủ được thì sẽ tắt hết nến, đóng cửa sổ lại rồi ngồi bên cửa sổ, tựa như có thể tìm được niềm an ủi trong hoàn cảnh giống như trước đây vậy.
Mà trên thực tế chỉ lần đầu tiên là có chút hiệu quả, hắn cảm thấy nội tâm mình ngày càng trống rỗng, bị bóng tốt nuốt chửng từng chút một.
Đêm nay cũng vậy, Úc Yến ngồi dưới cửa sổ nhìn ra ngoài, ánh mắt rỗng tuếch.
Không rõ cảm xúc trong lòng hắn là gì, có lẽ vừa sợ lại muốn nổi điên lên.
Hắn bỗng nhiên đứng dậy, lên giường trùm chăn kín đầu.
Hắn nghe được tiếng động bên gối.
Hắn khổ sở bịt kín lỗ tai, cuộn mình ở trong chăn.
Hắn cảm thấy bản thân sắp phát điên mất thôi.
Bây giờ chẳng cần phải nhắm mắt vẫn cảm nhận được nhân trệ bên gối đang gào thét, giãy giụa với mình từ bên trong thùng rượu.
Úc Yến nhắm mắt lại.
Đêm càng sâu, lông mày hắn càng nhíu chặt, mồ hôi trên trán không ngừng túa ra, sắc mặt dần trắng tái.
Hắn bỗng mở to mắt, gương mặt điên cuồng dữ tợn nhìn về phía chiếc gối kia, sau đó hắn ngây ngẩn khi biết đó là một hộp quà được đóng gói hết sức tinh xảo, đẹp đẽ đến ngay cả thái tử một nước như hắn cũng chưa từng nhìn thấy.
Hộp quà màu trắng, dây lụa màu đỏ, nơ bướm xinh đẹp đang chờ người bốc ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!