Nhan Ý tưởng rằng đây là một thước truyện vô cùng ấm áp, có váy rồi hắn có thể yên tâm đi ngủ, mơ một giấc mơ đẹp, sáng hôm sau sẽ đón chào ngày mới với tâm trạng thoải mái vui sướng.
Chẳng qua cuộc đời luôn trớ trêu như vậy, khi bạn cho rằng trước mặt là một viên kẹo ngọt thì thứ nhận được lại là một lưỡi dao.
Sáng hôm sau Úc Yến tỉnh giấc, chào đón hắn không phải là hoa thơm chim hót, mà là mùi máu tươi tanh nồng.
Khi ngủ dậy vào lúc tờ mờ sáng, con người luôn có chút mơ mơ màng màng. Úc Yến nghiêng người mở mắt, đối diện là một cái đầu người đang chảy máu đầm đìa.
Cái đầu người kia không có tóc, không có lông mày, cũng không có lỗ tai. Đôi mắt bị khoét thành hai lỗ thịt đẫm máu, miệng không ngừng khép khép mở mở, bên trong không có lưỡi.
Úc Yến không la hét ầm ĩ nhưng sắc mặt đã tái mét.
Hai lỗ máu chảy ra hai hàng huyết lệ.
Úc Yến run rẩy, hắn mờ mịt nhìn quanh, dưới giường còn có mấy nhân trệ[1] khác nữa.
[1] Nhân trệ () hay còn gọi là "người lợn" là một trong những hình phạt tàn khốc nhất trong lịch sử Trung Hoa cổ đại, những người được xem là phạm nhân sẽ bị chặt chân tay, khoét mắt, chích đồng vào tai làm điếc, đổ thuốc vào họng, cắt lưỡi hoặc hủy dây thanh để không nói được rồi ném vào nhà xí.
Còn có trường hợp bị cắt mũi, cạo lông, cạo cả lông mày và lông mi sau đó bôi một loại thuốc phá hoại nang lông để sau này lông không còn mọc nữa.
Nhân trệ là cực hình biến con người thành lợn rồi nhét vào thùng rượu.
Sau khi nhổ sạch lông tóc trên cơ thể người, khoét mắt, cắt tai, rút lưỡi, chặt đứt tay chân rồi ngâm vào trong thùng rượu cho đến khi họ chết dần.
Nhân trệ trên giường chính là thái giám kia, còn dưới giường là tất cả những cung nữ đã tham gia vào quá trình chuẩn bị váy áo phụ nữ cho hắn.
Nhìn cảnh tượng này, tay chân Nhan Ý lạnh toát. Cậu cách một cái màn hình xem đã như thế, Úc Yến chín tuổi mới ngủ dậy, mở mắt đã nhìn thấy nhân trệ nằm sát bên gối sẽ có cảm giác gì đây.
Sau đại hoàng tử thì thái giám kia chính là người thân cận với hắn nhất.
Vài nhân trệ hé miệng với hắn, chẳng rõ bọn họ đang nói gì, đang oán hận hay là an ủi chủ nhân của mình.
Cửa phòng đóng chặt, Hoàng Hậu đang ngồi ở gian ngoài thản nhiên uống trà. Bà ta vẫn xinh đẹp, đoan trang, khí chất hơn người như cũ.
Có một người đứng bên cạnh bà ta, Nhan Ý biết người này, là Hà công đã bị Úc Yến lớn đốt thành đèn trời.
Úc Yến đứng lên, đi qua vài nhân trệ, mỗi một bước thân thể hắn lại càng run rẩy hơn.
"Tại sao?" Giọng Úc Yến run run khàn đặc.
Hoàng Hậu buông chén trà, tiếng chén ngọc chạm vào mặt bàn gỗ cẩm vang lên trong hoàn cảnh yên tĩnh ngột ngạt đặc biệt vang dội khiến lòng người căng thẳng, khó nén run sợ.
"Ngươi có biết mình là ai không?"
Hoàng hậu cất giọng lạnh lùng: "Ngươi là thái tử của Đại Thịnh! Ngươi còn có một cái họ khác là Uất Trì, là cháu ngoại của Uất Trì Đình!"
Bà ta nở nụ cười lạnh lẽo tàn nhẫn, đứng dậy đá ngã một thái giám đang run bần bật đứng bên cạnh, không màng đến lễ nghi mà ấn thái giám xuống chân Úc Yến, khi bà ta tức giận tột độ, thoạt nhìn nụ cười trên mặt có chút châm biếm, "Ngươi biết gã là ai không?"
"Thái giám! Một tên hoạn quan!"
"Ngay cả một tên hoạn quan đê tiện nhất cũng sẽ không mặc quần áo phụ nữ!"
Giọng bà ta vang vọng khắp căn phòng, từng câu từng chữ đập vào tai Úc Yến, khiến sắc mặt hắn tái nhợt.
Thái giám hoảng sợ suýt ngất đi, một dòng nước tiểu tanh tưởi từ thân dưới chảy ra, lan tới tận lòng bàn chân Úc Yến.
Thái tử của một quốc gia bị so sánh với thứ còn kém cỏi thấp hèn hơn cả một tên hoạn quan, ánh mắt của Úc Yến trống rỗng, cả người mất khống chế mà run bần bật.
"Ngươi cứ ở chỗ này nhìn bọn chúng chết dần chết mòn mà từ từ suy ngẫm đi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!