Đêm nhận giấy chứng nhận kết hôn khiến Tư Chiêu hoảng sợ, cậu khóc nức nở, nhớ lại xem mình hôm nay có làm gì sai không. cậu biết mỗi lần làm sai khiến Liên Thiên Tuyết không vui là sẽ bị hành hạ thảm thương. Nhưng ngay cả khi tâm trạng Liên Thiên Tuyết rất tốt, cậu cũng không thoát khỏi cảnh bị hành hạ.
Cảm giác như sắp gặp tai nạn này thật sự rất đã, nhưng luôn để lại hậu quả khiến hôm sau cậu rất uể oải. Nếu hôm sau có tiết, chắc chắn Tư Chiêu sẽ xin nghỉ.
Dắt chó đi dạo xong, Liên Thiên Tuyết đo nhiệt độ cho cậu rồi chuẩn bị đi làm.
Tư Chiêu nằm dài trên bàn canh nồi cháo: "Tạm biệt anh Thiên Tuyết."
Liên Thiên Tuyết chỉ "ừ" một tiếng, bình thường như mọi ngày, không thay kính như mọi khi.
Xem ra sau khi kết hôn, cuộc sống cũng không có gì khác lắm, Tư Chiêu cứ nghĩ sẽ có nhiều thay đổi hơn. cậu tưởng sẽ có nhiều rắc rối, sẽ có những cuộc cãi vã như trong các gia đình ngoài đời thực, nhưng không. Khi cậu vô tình làm vỡ cốc, Liên Thiên Tuyết không nổi giận, chỉ bảo cậu đi lấy chổi quét dọn. cậu cũng tưởng sẽ ngọt ngào, sẽ có những điều lãng mạn bất ngờ như trên phim, nhưng không. cậu đã nói "Em yêu anh" ba lần, mà Liên Thiên Tuyết cũng không nhường cậu miếng sườn cuối cùng.
Tin vui là cô giúp việc và quản gia đã quay lại sau kỳ nghỉ. Miệng Tư Chiêu nói giúp Liên Thiên Tuyết vào bếp, nhưng thật ra cậu chỉ nấu hai bữa.
Cô giúp việc sau khi về từ quê mang theo lạp xưởng do nhà làm, nhờ Tư Chiêu giúp sắp xếp.
Tư Chiêu vừa sắp xếp vừa nói: "Cô biết không, tôi và Liên Thiên Tuyết kết hôn rồi đấy."
Cô giúp việc ngạc nhiên: "Ơ?"
Tư Chiêu chìa tay ra cho cô xem nhẫn: "Thật mà, mới kết hôn đây thôi."
Cô giúp việc nhanh chóng chấp nhận sự việc, không hề tỏ ra bất ngờ, chỉ hỏi họ có mua nhà mới không, định khi nào tổ chức tiệc cưới, có định sinh con không. Tư Chiêu cảm thấy nhà mới không cần thiết, căn nhà hiện tại anh ở thấy rất thoải mái, vị trí thuận tiện, không gian cũng rộng rãi.
"Không tổ chức tiệc cưới thì có đi hưởng tuần trăng mật không?" cô giúp việc hỏi: "Nếu hai người đi tuần trăng mật thì tôi lại phải nghỉ thêm rồi, haha."
Thì ra là vậy, chưa đi hưởng tuần trăng mật, nên Tư Chiêu mới cảm thấy hôn nhân chưa thật sự rõ ràng.
Tối hôm đó, Liên Thiên Tuyết tan làm về nhà, Tư Chiêu vội vàng chạy tới lấy áo cho anh, trông rất nịnh nọt. Anh sờ trán Tư Chiêu, cơn sốt đã hạ, nhưng không biết trong đầu cậu lại nghĩ gì.
Tư Chiêu nói: "Em cảm thấy sau khi kết hôn chẳng có gì thay đổi…"
Liên Thiên Tuyết nhướng mày: "Mới cưới được mấy ngày mà em đã đòi thay đổi cái gì?"
Thật ra Tư Chiêu muốn đi chơi, nhưng chưa kịp nói ra kế hoạch du lịch của mình thì Liên Thiên Tuyết đã rót nước rồi yêu cầu: "Em muốn thay đổi đúng không? Vậy từ hôm nay không được ăn trên giường, dép không được quăng lung tung, về đến nhà thì phải treo quần áo lên…" Tư Chiêu vội vàng bịt miệng anh lại, không dám đòi thay đổi nữa.
"Ý em là em muốn đi chơi. Chúng ta đi du lịch nước ngoài đi." Tư Chiêu luôn biết cách nịnh nọt, mỗi câu nói lại kèm một cái hôn: "Không đi chơi thì em khai giảng mất thôi, kỳ nghỉ này trôi qua nhanh quá…"
Tư Chiêu đang chuẩn bị kế hoạch đi chơi thì Liên Thiên Tuyết nhắc nhở: "Em cứ đi chơi một mình đi." Sau đó lại cảm thấy không an toàn: "Nhớ là đi trong nước thôi nhé."
Tư Chiêu bức xúc: "Đi một mình thì gọi gì là hưởng tuần trăng mật?" cậu lập tức cảm thấy cuộc hôn nhân này thật không đáng giá. Ban đầu cậu cứ nghĩ Liên Thiên Tuyết yêu cậu thật lòng, nhưng giờ mới cưới vài hôm, Liên Thiên Tuyết đã không muốn cùng cậu đi chơi rồi. Tư Chiêu cảm thấy bất mãn, hỏi thẳng: "Anh có phải hối hận vì cưới em không?"
Liên Thiên Tuyết cau mày: "Mới cưới được ba ngày mà em đã hỏi chuyện hối hận này nọ, có cần phải thế không?"
Chưa làm lễ cưới mà đã đòi tuần trăng mật, đến khi làm lễ cưới thật sự thì liệu còn thời gian để nghỉ ngơi không? Liên Thiên Tuyết thấy Tư Chiêu thật là thú vị. Trước khi cưới còn rủ rê mãi, nhưng vừa mới ký giấy xong đã nhập vai ngay lập tức, nằng nặc đòi đi hưởng tuần trăng mật, rõ ràng là mong chờ chuyện kết hôn hơn cả anh. Tư Chiêu thật dễ dỗ, ai mà bất ngờ dẫn cậu đi ký giấy kết hôn, chắc chắn cậu cũng hồ hởi đồng ý ngay, rồi lại đòi đi du lịch tuần trăng mật.
Liên Thiên Tuyết cười: "Nếu muốn đi thì anh phải xin nghỉ phép đã." Anh vừa nghỉ hết cả năm phép, còn phải làm thêm mấy ngày bù. Đến lúc nào thì chú Liên Hồng Nghiệp mới nghỉ hưu đây? Nếu được lên làm giám đốc, anh sẽ chẳng cần phải xin phép ai cả.
Tư Chiêu thúc giục: "Xin nghỉ hẳn hai tuần đi!"
Liên Thiên Tuyết không chịu nhượng bộ: "Mười ngày là đủ rồi." Tư Chiêu hài lòng, nhảy lên hôn anh hai cái rồi hí hửng đi chuẩn bị hành lý. Lần này, cậu rất tử tế, giúp anh tìm kính mắt và làm vài việc lặt vặt trong tầm tay.
Tư Chiêu muốn đến Pháp, nhưng châu Âu nhỏ xíu, nên khó mà không ghé qua những nơi khác.
Đi du lịch với Tư Chiêu thật đơn giản. Chỉ cần lên lịch trước những nhà hàng cậu muốn thử, đặt chỗ từ trước là ổn. Tư Chiêu không hứng thú lắm với việc tham quan bảo tàng hay đi công viên giải trí, thậm chí là xếp hàng. Chỉ cần mua cho cậu một chiếc croissant và ly cà phê là đủ.
Khi ngồi trong tiệm bánh, Tư Chiêu nhìn Liên Thiên Tuyết: "Anh Thiên Tuyết, bánh croissant hạnh nhân phết sô cô la ngon lắm, anh có thể nhúng vào cà phê ăn thử." Tuần đầu tiên sau khi kết hôn, Tư Chiêu bắt đầu thay đổi. Cuối cùng cậu cũng nhớ rằng anh bị dị ứng với xoài, cẩn thận tránh gọi món tart trứng có xoài.
Mặc dù bây giờ Liên Thiên Tuyết không còn dị ứng nữa, nhưng anh cũng không muốn nhắc đến. Tư Chiêu nhớ được điều đó là tốt rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!