Căn phòng tối hơn lúc trước, Tư Chiêu không nhìn thấy gì, cậu không thấy rõ gương mặt Liên Thiên Tuyết, những lời trách móc dữ dội trong lòng bị nén chặt lại, chỉ còn lại nỗi sợ hãi bị đè nén một cách thô bạo.
Trong bóng tối bao trùm, bên cạnh cậu chỉ còn lại Liên Thiên Tuyết, cậu chỉ biết nắm chặt lấy anh.
"Tại sao… Tại sao anh lại ghét tôi…" Cậu khàn giọng hỏi: "Anh đã nói tôi là em trai tốt mà… Anh lại lừa tôi nữa…" Nói xong, cậu lại khóc, ho không ngừng, co người trong góc sofa, thu mình lại.
"Buông ra." Liên Thiên Tuyết thấy Tư Chiêu thật vô lý, rõ ràng là cậu đã nói "ghét", đến khi người khác ghét lại, thì cậu lại không chịu nổi, phát cáu.
Tư Chiêu buông tay, ôm chặt lấy đầu gối, khóc nức nở. Đùi cậu nóng rát, dính nhớp khó chịu, cổ họng cũng đau. Người gây ra mọi chuyện lại nói ghét cậu, thật không có tim.
Liên Thiên Tuyết nói: "Cậu cũng ghét tôi mà." Anh cúi người, nhặt chiếc ba lô bị vứt dưới đất khi động tác mạnh lúc nãy, ném lại lên sofa. Ba lô rất nhẹ, Tư Chiêu cũng vậy, nhẹ hều, không bao giờ chuẩn bị gì cả, chẳng thích suy nghĩ: "Nhắm mắt lại, tôi bật đèn."
Đèn nhà họ Liên luôn sáng dần, có đủ thời gian để thích ứng. Ánh đèn ấm áp trong phòng khách dần sáng lên, cuối cùng Tư Chiêu cũng thấy rõ mặt Liên Thiên Tuyết, tóc hơi rối, khóe miệng trễ xuống. Anh trông rất bình tĩnh, nếu không phải do những nếp nhăn trên áo vest và chiếc thắt lưng còn buông thõng, thì chẳng thể thấy được anh vừa tức giận thế nào.
Nhưng chiếc khóa thắt lưng lạnh lẽo đó cứ ghì vào gấp chân cậu, làm cậu đau nhói.
"Đi tắm đi." Liên Thiên Tuyết rút thắt lưng ra, quăng lên ghế sofa đơn, rồi thong thả bước lên lầu, có lẽ định vào phòng tắm ở tầng hai.
Tư Chiêu nghe vậy vội vã chạy đi tắm, nhưng bị vướng quần nên ngã từ trên sofa xuống, phát ra một tiếng thịch.
Liên Thiên Tuyết dừng chân lại nhìn cậu: "tôi đã vào phòng tắm chưa mà ngã lăn ra thế?"
Tư Chiêu bực muốn mắng, nhưng ngẩng đầu lên thì chỉ thấy bóng lưng anh đã khuất sau cầu thang. Cậu bèn kéo cái quần nhăn nhúm ra khỏi người và quăng nó lên ghế sofa.
Dù ngã đau nhưng cậu cắn răng chịu, vừa lau nước mắt vừa đi vào phòng mình, lục tủ quần áo kiếm đồ mặc. Cả hai bộ đồ ngủ đều là của Liên Thiên Tuyết, cậu không muốn mặc cái nào, đành lấy đại một chiếc áo phông mùa hè rồi bước vào phòng tắm.
Tư Chiêu tắm rất lâu, sau đó súc miệng mãi. Thật ra trên người không có dấu gì rõ rệt, chỉ có đôi mắt trong gương đỏ hoe, còn sưng vù vì khóc.
Khi cậu lau tóc và bước ra, Liên Thiên Tuyết đã tắm xong từ lâu và đang ngồi trên sofa ăn đồ ăn ngoài. Trên bàn có đặt một cốc nước, có lẽ là để cho cậu, vì đó là chiếc cốc cậu vẫn thường dùng. Nhưng đồ ăn thì không có phần cậu.
Tư Chiêu cầm cốc nước lên, đó là nước mật ong ấm, cậu đứng uống từ từ, không biết có nên ngồi xuống ghế sofa không.
Liên Thiên Tuyết không nói gì, chỉ mải nhắn tin trên điện thoại. Căn nhà im lặng đến rợn người, Tư Chiêu đứng một lúc rồi rón rén ngồi xuống ghế sofa đơn bên cạnh, lôi cặp ra, tìm chai thuốc nhỏ mắt.
Cậu vốn nhỏ thuốc không giỏi, ngửa mặt lên làm thuốc rơi lem nhem khắp mặt, trông cứ như vừa khóc thêm lần nữa.
"Anh Thiên Tuyết…"
Tư Chiêu gọi liền mấy tiếng, giọng đáng thương, mỗi hai phút lại gọi một lần. Cậu mới nhận ra mình đã hành động quá bồng bột. Kế hoạch ban đầu là đổ lỗi cho sự cố ngoài ý muốn, rằng chiếc vòng tay bị hỏng không phải do cậu cố ý. Dự định chỉ muốn chọc giận Liên Thiên Tuyết chút thôi, rồi tiếp tục chờ thời cơ.
Nhưng khi Liên Thiên Tuyết nói cậu đi tìm kẻ giàu có mà ngủ, thì Tư Chiêu lập tức quên mất kế hoạch, chỉ còn muốn chửi tên khốn kiếp đó. Mắng xong rồi, lại nghe anh nói sẽ đâm chết Tư Hòa, cậu bỗng thấy sợ hãi, nhớ ra đây là một con quỷ thích giận cá chém thớt.
Cậu không ngờ Liên Thiên Tuyết thật sự quay lại, là vì cậu hay vì chuyện khác? Nếu là vì cậu, thì cậu có nên vui không?
Liên Thiên Tuyết ăn xong, dọn dẹp hộp đồ ăn vào túi và buộc miệng túi lại, rồi mang ra bỏ vào thùng rác ở cửa. Anh không nói gì, trông có vẻ lại định lên lầu.
"Tôi không có cố ý ngăn anh đâu, không nghe lời Liên Thiên Ý…." Tư Chiêu lắp bắp, ít nhất cũng muốn giải thích điều này.
Liên Thiên Tuyết thản nhiên: "Tôi biết." Anh vừa đi lên cầu thang, đến khúc quanh, lạnh lùng liếc xuống Tư Chiêu: "Không phải cậu nói tôi không tin cậu sao, còn giải thích gì nữa."
Tư Chiêu lập tức bật dậy từ ghế sofa, bước vài bước đến dưới cầu thang, tay nắm chặt lấy lan can gỗ, như tù nhân van lạy luật sư: "Đừng giết Tư Hòa, giết người là phạm pháp."
Liên Thiên Tuyết đứng trên bậc thang, nhìn xuống cậu vài giây rồi nói: "Cậu không phải là đồ chơi sao? Đồ chơi có quyền yêu cầu à?"
Tư Chiêu không biết phải làm sao, đành nhón chân lên ôm lấy Liên Thiên Tuyết, cậu chỉ nghĩ ra chiêu cũ duy nhất, định hôn lên cằm anh. Nhưng Liên Thiên Tuyết không cúi xuống, cậu đứng dưới cầu thang nên không thể với tới.
"Đồ chơi không có bước này đâu." Liên Thiên Tuyết nhìn cậu, đôi mắt vô cảm: "Chẳng phải chỉ là xử lý chuyện Tinh Vũ thôi sao."
Những nụ hôn trước đây như một trò cười, Tư Chiêu đã không muốn, vậy đóng vai ngoan ngoãn làm gì. Không từ chối, không chống cự, có lúc còn chủ động nữa. Liên Thiên Tuyết không nên gọi Tư Chiêu là kẻ ngốc, thật ra cậu cũng học được nhiều rồi, chẳng hạn như chịu đựng những thứ mình không thích, học cách đổi lợi ích bằng những gì mình có, lừa được anh một phen.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!