Chương 43: (Vô Đề)

Anh gọi cho Tư Chiêu, kiên nhẫn chờ một phút, không ai bắt máy.

Liên Thiên Tuyết cúp máy, liếc nhìn vị trí xuất hiện cuối cùng của điểm đỏ nhỏ là căn hộ mà Tư Hòa đang thuê. Không thể chắc chắn đây là nơi an toàn tuyệt đối, đúng là phiền phức thật.

Anh nhắm mắt lại, xoa xoa chân mày, suy nghĩ khoảng nửa phút rồi gọi trợ lý Triệu: "Triệu Lễ, cô đi cùng với chú Trương, làm việc như bình thường là được. Như Nhất, bây giờ viết email, đổi vé… hai ngày sau đi."

Trợ lý Chu không hiểu chuyện gì, ngơ ngác hỏi: "Tổng giám đốc Liên, ngài không bay nữa sao? Lý do với bên kia tôi viết sao?"

Liên Thiên Tuyết vẫn cúi đầu xem điện thoại, nói: "Nói là Liên Hồng Nghiệp qua đời rồi."

Trợ lý Chu: "Hả?"

Trợ lý Triệu nhắc cô: "Viết là ông ngoại của tổng giám đốc Liên vào ICU, ông ấy hiếu thảo, phải vào viện trông nom, đợi ông cụ qua cơn nguy kịch thì đi."

"Vâng… Tổng giám đốc Liên, vâng… Chị Triệu."

Mấy chuyện lặt vặt này thật nhảm nhí. Tim Liên Thiên Tuyết đập nhanh nhưng tâm trạng lại rất bình thản, thậm chí còn nhếch miệng cười: "Giờ cô kiểm tra chuyến bay của Liên Thiên Ý, chắc chắn là gần đây, bắt cậu ta lại." Anh tháo kính ra, nghiêm túc thổi một hơi, rồi rút khăn mềm ra lau sạch: "Tôi không cần biết cậu ta đến bằng cách nào, để lại một hơi thở là được." Thư ký Lưu gật đầu, cũng bắt đầu gọi điện.

Quả là buồn cười, Liên Thiên Ý đi du học mà chẳng học được gì, có vẻ mấy người phương Tây không bày mưu tính kế với anh ta, chiêu trò này còn kém xa lúc anh ta còn nhỏ. Liên Thiên Tuyết đeo kính vào, tầm nhìn rõ ràng, không ai có thể cản bước anh kiếm tiền.

Liên Thiên Ý muốn giữ anh lại? Không sao, anh có thể ngồi lại ôn chuyện với người em họ. Liên Thiên Tuyết không đi, thì Liên Thiên Ý cũng đừng mơ đi đâu, càng đừng mơ thay anh đàm phán hợp đồng.

Cuộc gọi thứ hai của Liên Thiên Tuyết là cho chú Trương tài xế: "Bây giờ liên lạc được với Tư Chiêu không?" Anh đã nhắn tin trước đó để bảo chú ấy liên hệ.

Chú Trương từng là vệ sĩ của anh, làm việc không bao giờ sai sót: "Chưa liên lạc được, tôi đang đi tới vị trí cuối cùng cậu ấy được định vị, cũng có người đến trường, khoảng hai mươi phút nữa sẽ xác nhận."

Liên Thiên Tuyết đợi đúng hai mươi phút, rồi mới gọi cuộc thứ ba cho Liên Thiên Ý, hỏi anh ta Tư Chiêu đang ở đâu.

"Sao tôi biết được!" Liên Thiên Ý hét lên: "Trời ạ anh họ, không lẽ anh chưa lên máy bay? Không quan tâm đến hợp đồng vậy sao?"

Liên Thiên Tuyết nói: "Tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu."

Liên Thiên Ý đáp: "Theo tôi thấy thì đều tại anh họ kiểm soát quá đà, ai lại giám sát người ta suốt 24 giờ chứ, làm người ta bỏ chạy là chuyện bình thường mà."

"Được rồi, tôi hiểu rồi." Liên Thiên Tuyết nói: "Gặp lại sau một tiếng nữa, người em họ thân yêu." Anh cúp máy, rời khỏi sân bay và yêu cầu thuộc cấp chuẩn bị đón Liên Thiên Ý vào tầng hầm nhà anh.

Khoảng bốn mươi phút sau, chú Trương gọi điện báo đã tìm thấy thiếu gia Tư Chiêu, cậu ấy định đi tàu cao tốc sang tỉnh bên cạnh, nhưng đã bị chặn lại.

Liên Thiên Tuyết lúc đó đang ngồi trên xe về nhà, nói: "Được, đưa điện thoại cho Tư Chiêu nghe."

"Cậu muốn đi đâu?" Liên Thiên Tuyết hỏi.

Đầu dây bên kia im lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở dồn dập, Tư Chiêu không chịu nói chuyện với anh, thái độ lạnh nhạt, từ chối giao tiếp.

"Cái vòng tay sao lại hỏng?"

"……"

Liên Thiên Tuyết nói: "Không nói thì mãi mãi đừng nói nữa, đợi tôi về rồi sẽ cắt lưỡi của cậu."

Không biết vì sợ thật hay tức giận, cuối cùng Tư Chiêu cũng mở miệng: "Tôi phải đi rồi!"

"Đi đâu?" Liên Thiên Tuyết tò mò hỏi: "Trong thẻ cậu có bao nhiêu tiền, đủ đi đâu? Khi hết tiền thì sao, tìm người giàu có để cậu ta cưới anh trai cậu, rồi cậu ngủ với anh ta à?"

"Liên Thiên Tuyết, đồ khốn…"

Tiếng chửi của Tư Chiêu bị chú Trương kịp thời bịt lại, chú hỏi: "Tổng giám đốc Liên, đưa cậu ấy về đâu?"

"Quăng vào phòng khách nhà tôi, còn lại khỏi lo."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!