Chắc là do ăn ngon. Đồ ăn ở căn
-tin trường nhiều dầu quá, ăn nhiều dễ sinh tâm trạng không ổn định.
Cua Tuyết thì cậu không ăn bao nhiêu, chỉ chăm chú vào món củ cải hầm thịt dê. Thịt dê hầm cả da thực sự rất ngon, mềm nhừ, đến Liên Thiên Tuyết cũng thấy món này là ngon nhất. Sau đó, Tư Chiêu cầm bát lê cam tuyết nhãn nóng, uống liền hai bát, ăn xong món ngọt là mặt không còn cau có nữa, trên đường về còn ngân nga hát.
Bát tuyết nhãn của Liên Thiên Tuyết cũng cho Tư Chiêu uống, nhưng ít ra anh cũng nếm được chút vị cam ngọt.
Rồi Tư Chiêu hỏi anh có nhớ Văn An không.
Liên Thiên Tuyết nghĩ một lúc mới nhớ ra là thằng em du học ngố của Văn Thế Xương, chỉ gặp một lần, thật giỏi nhớ.
Tư Chiêu hỏi: "Anh còn định gặp anh ta xem mắt không?"
Liên Thiên Tuyết đáp: "Anh rảnh lắm chắc?"
Tư Chiêu nghĩ một lát rồi nói tiếp: "Thôi, không cần gặp mặt với anh ta nữa."
Liên Thiên Tuyết đang vui vẻ nên đồng ý ngay: "Được thôi."
Tư Chiêu cúi đầu, tự dằn vặt vì suýt nữa đẩy người ta vào hố lửa, cảm giác tội lỗi kéo dài đúng ba mươi giây. Sau này, Văn An cũng từng ăn với cậu vài bữa, người ta tính tình cũng tốt, cậu gần như đã làm hại người ta rồi.
Nhìn sang Liên Thiên Tuyết đang lái xe, cậu thầm nghĩ: "Thật may mình chưa nhuốm màu đen tối như anh ấy."
Tư Chiêu bắt đầu đếm ngược thời gian tự do, nhưng thật ra cậu hiểu, dù có được tự do hay không, cậu vẫn phải dính lấy Liên tiên sinh, nếu không hôm nay giúp cậu, ngày mai chắc chắn sẽ đến thu xác. Nhưng sống mà cứ bị giám sát như thế này thật quá đáng sợ, không chút riêng tư nào, cậu nhất định phải sớm thoát ra. Nghĩ đến đó, Tư Chiêu thấy phấn khởi, vì cậu đang âm thầm giấu tất cả, làm một chú chó có bản lĩnh phản kháng, cậu sẽ nín nhịn, che giấu bản thân, rồi tìm cơ hội cắn Liên Thiên Tuyết một cú thật đau.
Cậu đã có kế hoạch rất rõ ràng.
Liên Thiên Ý dặn cậu tốt nhất nên tháo cái vòng tay khi Liên Thiên Tuyết sắp lên máy bay, để anh ta tức điên trước khi rời đi. Liên Thiên Ý còn đưa cậu thẻ từ để tháo vòng: "Đừng có nghĩ đến chuyện làm hỏng nó, cái thứ nhỏ bé này là công nghệ cao, giá thành rất đắt, mà phá hỏng thì Liên Thiên Tuyết chắc chắn sẽ bắt cậu bồi thường."
Tư Chiêu gật đầu đồng ý, nhưng trong đầu thì nghĩ: "Để anh ta đòi bồi thường đi, mình có tiền đâu. Không phá hỏng làm sao xả giận được chứ? Dùng thẻ từ tháo thì chẳng phải sẽ bị phát hiện là cố tình sao?"
Liên Thiên Ý lại nhắc nhở cậu đừng tháo vòng quá sớm: "Anh đã vất vả lo liệu chứng cứ để giúp cậu thoát khỏi lão biến thái kia, cậu phải trả ơn cho anh chứ, nhất định phải đợi đến lúc anh ta gần lên máy bay mới tháo."
Tư Chiêu gật đầu đồng ý hết, nhưng chẳng có ý định làm theo chút nào.
Cậu không hề ngu, đã nghe lỏm được một chút trong cuộc họp, Liên Thiên Ý đang muốn thay thế Liên Thiên Tuyết để đàm phán các thương vụ ở nước ngoài. Thật nực cười khi nghĩ rằng Liên Thiên Ý lại tìm đến Tư Chiêu, tưởng rằng cậu quan trọng đến mức có thể ảnh hưởng đến kế hoạch của ngài Liên.
Bản thân cậu cảm thấy thật buồn cười, và cũng nghĩ Liên Thiên Tuyết đánh giá "trí thông minh của em họ hơi thiếu" là rất đúng. Liên Thiên Ý đã đưa ra đủ bằng chứng cho thấy Liên Thiên Tuyết tính toán với Tư Chiêu, vậy mà cậu ta vẫn chưa nhận ra Tư Chiêu chỉ là một quân cờ nhỏ vô dụng, có đặt lên bàn cân cũng chẳng thay đổi được gì.
Tư Chiêu sẽ đợi máy bay cất cánh rồi mới tháo vòng tay, cậu không hề muốn kiểm chứng xem mình có vị trí gì trong lòng Liên Thiên Tuyết.
Đến thứ Sáu, Cố Tân Diệp gọi điện báo rằng phía bên kia đã rút đơn kiện, sáu nghìn tệ sẽ được chuyển lại cho cậu, và dặn cậu đừng ở ký túc xá nữa, về nhà ở đi.
"Không cần trả lại tôi đâu, tôi không muốn nhận." Có lẽ Liên Thiên Tuyết đã giúp phần lớn, nhưng Tư Chiêu muốn có được sáu nghìn tệ tính vào phần của mình, dù Tư Hòa có biết hay không.
"Được thôi, vậy tôi không trả nữa." Cố Tân Diệp đáp: "nhưng nếu Tư Hòa muốn chuyển tiền cho cậu, tôi không quản được đâu."
"Hai người vẫn chưa làm hòa à?"
Cố Tân Diệp đáp: "Chưa, nên cậu về nhà đi, ở phòng của tôi ấy, tôi đã dọn sẵn cho cậu rồi. Tôi với anh trai cậu chia tay rồi."
"Gì cơ?" Tư Chiêu vẫn chưa kịp phản ứng.
Cố Tân Diệp cười khô khan: "Hà, may mà chưa đăng ký, anh cậu còn chưa bị coi là đã tái hôn."
"Vì tôi à?" Tư Chiêu nói: "Thế thì không được, cậu phải trả lại sáu nghìn tệ cho tôi đi…"
"Chuyện này không liên quan gì đến cậu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!