Điện thoại của Liên Thiên Tuyết có các ứng dụng phân loại rõ ràng, mạng xã hội một nhóm, tài chính một nhóm, công cụ hữu ích một nhóm. Phần mềm Tinh Duệ Trí Tầm được đặt trong nhóm giải trí đời sống, giữa một loạt ứng dụng sặc sỡ, biểu tượng màu đen của nó trông vô cùng nổi bật.
Tư Chiêu hít sâu vài lần rồi bấm vào ứng dụng đó, giao diện rất đơn giản, có hai mục "Thành viên của tôi." một là "nhóc gây họa." một là "Ares."
"Ares đã ăn 20 phút trước, chỉ số cảm xúc tăng lên 88."
"Ares hiện có chỉ số cảm xúc là 88, rất tốt, cảm xúc của nó đang ở trạng thái thư giãn."
"Dự đoán tiếp theo, Ares có 85.3% khả năng sẽ vào phòng ngủ, dự kiến mất 5 phút."
"Sức khỏe của Ares so với tuần trước đã giảm…"
"Ares…"
Ares là con chó mà Liên Thiên Tuyết nuôi ở ngoại ô, từ khi bước vào giai đoạn già, nó mắc nhiều bệnh mãn tính, và từ đó Liên Thiên Tuyết chưa đến thăm nó lần nào.
Trong lòng Liên Thiên Tuyết, mình là gì nhỉ?
Một giọt nước "tách" rơi lên màn hình, Tư Chiêu vội vã lau mặt, cậu sợ Liên Thiên Tuyết sẽ về bất cứ lúc nào, bèn nhanh chóng mở WeChat, nhập các từ khóa trong trí nhớ, và lần tìm lại các đoạn tin nhắn từ ba năm trước. Liên Thiên Ý không hề nói dối.
Cậu lại mở Tinh Duệ Trí Tầm, xem phần của mình.
Hiện tại nhóc gây họa có tâm trạng ra sao nhỉ?
Ngón tay Tư Chiêu run rẩy, không ngừng xoay chiếc vòng tay trên cổ tay, khiến nó cọ xát thêm một vòng đỏ.
"nhóc gây họa hiện có chỉ số cảm xúc là 23, rất tệ, cảm xúc của cậu ấy là buồn bã."
Trái tim Tư Chiêu như bị nhét vào chiếc hộp đen, không có điểm tựa nào, bị đẩy xuống một con dốc không hồi kết, lăn mãi xuống. Mỗi lần đụng vào các góc của hộp đen, nó phát ra những âm vang trầm đục, càng lăn xuống, càng vỡ nát, phát ra âm thanh sột soạt của nước.
Thì ra đây là cảm giác buồn bã.
Mọi toan tính hiện ra trước mắt, Tư Chiêu nhất thời không biết phải trách ai trước, nước mắt cũng chẳng biết rơi cho ai, cứ chảy lắt nhắt.
Thì ra mình luôn bị theo dõi, thật đáng sợ. Thì ra Tư Hòa bị tính kế từ lâu, đáng sợ thật. Thì ra gọi mình là nhóc gây họa, thì ra chán ghét mình như vậy, thì ra lời hứa sẽ mãi mãi làm anh trai là giả. Những "thì ra" nhiều đến mức trở thành "quả nhiên." những nỗi "sợ hãi" biến thành "mơ hồ." và rất ít tình yêu dành cho Tư Chiêu.
Cậu không phải người thân, cũng không phải em trai, chỉ là món hàng của Tư Hòa, một kẻ rắc rối phiền toái, một công cụ để thỏa mãn dục vọng.
Chưa bao giờ Tư Chiêu hiểu được Liên Thiên Tuyết, cũng không biết trong xe có camera hay không, chỉ đành cử động thật nhẹ, giả vờ mình buồn ngủ, duỗi người rồi chùi nước mắt.
Liên Thiên Tuyết quay lại lái xe, Tư Chiêu nghiêng đầu tựa vào ghế phụ, thu mình lại, dưới chiếc mũ chỉ lộ ra chiếc cằm nhọn hoắt.
Có vẻ đồ ăn ở trường không tốt thật, ăn không đủ chất thì làm gì có sức, bảo sao cậu cứ buồn ngủ cả ngày. Ở ký túc xá tồi tàn đó chắc cũng không ngủ ngon, giường thì cứng, phòng tắm lại nhỏ xíu. Về nhà chắc phải nhờ cô giúp việc nấu canh cho cậu mỗi ngày, mặt mũi tất nhiên sẽ tròn trở lại thôi.
Về đến nhà, anh định tháo dây an toàn cho Tư Chiêu, nhưng cậu lại bật dậy, tay lạnh ngắt nắm lấy tay anh.
"Mở máy sưởi mà còn lạnh à?" Liên Thiên Tuyết thắc mắc, nhưng rồi nhìn thấy trên mặt Tư Chiêu có vệt nước.
Vừa mới đây còn bình thường, giờ cậu khóc như mưa, đôi mắt đen thẳm phủ một lớp nước, hàng mi run rẩy, nước mắt rơi lã chã.
"Sao thế?" Anh định tốt bụng lau nước mắt cho cậu, nhưng Tư Chiêu lại tránh tay anh như con chim bị trúng tên, càng làm anh cau mày. Tư Chiêu nhanh chóng phản ứng, ghé má vào tay anh, hai bàn tay lạnh buốt nắm lấy cổ tay anh.
"Em mơ thấy ác mộng, anh Thiên Tuyết à…"
Liên Thiên Tuyết nhìn cậu nép vào tay mình: "Chỉ có một lát mà cũng kịp mơ à?"
"Vâng." Tư Chiêu hít mũi: "sợ lắm…"
Sao cậu yếu đuối thế nhỉ? Liên Thiên Tuyết không hiểu sao một cơn ác mộng có thể làm người ta khóc thế này. Tư Chiêu đúng là được làm từ nước, thật khó chiều, làm sao để cậu không còn mơ về nhà máy cũ kia nữa đây?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!