Vừa về đến nhà, Cố Tân Diệp đã hét ầm lên: "Tư Chiêu, cậu điên rồi à? Căn nhà này có còn để ở nữa không? Hay gặp nạn rồi?" Anh ta thực sự phát hoảng, vốn dĩ mong về nhà được nghỉ ngơi, thế mà căn nhà chẳng còn ra hình dáng gì nữa.
Tư Hòa thấy đồ đạc vứt lung tung dưới sàn thì rất bình tĩnh, chỉ hỏi Tư Chiêu: "Đêm nay em định ngủ thế nào?" Anh thật sự đã kiệt sức, định để mai thu dọn sau.
Người gây họa đã uống không ít rượu, ngồi trên ghế sô pha, ngà ngà hỏi lại: "Tư Hòa, anh không có gì muốn nói với em sao?"
Cậu lại giận rồi. Tư Hòa chẳng nói gì với cậu, vậy mà còn bảo sẽ ở bên cậu cả đời, thật nực cười. Cả đời này chỉ là chuỗi dối trá sao? Nếu không nhờ Liên Thiên Tuyết nói ra, cậu vẫn còn bị che mắt. Trong căn phòng này, chẳng ai nói gì với cậu cả.
Phải chăng vì nghĩ cậu vô dụng, nên có nói cũng chẳng ích gì, nên thà im lặng còn hơn. Mặc dù cậu thật sự chẳng hiểu gì, nhưng ít nhất cũng phải có quyền được biết chứ?
Nếu như Hồ Vận Phương có thể tìm đến cậu, thì tại sao Tư Hòa lại không?
Hơn nữa, đâu phải cậu vô dụng.
Tư Hòa nói: "Ngủ sớm đi, đừng uống nữa."
Anh đưa tay xoa trán, xoay người định vào phòng, thì Tư Chiêu bất ngờ bật dậy, túm lấy anh hét lớn: "Anh chỉ có mỗi câu đó thôi à! Tôi cần anh bảo ngủ sớm sao? Tôi đâu phải con anh, tôi chỉ nhỏ hơn anh vài phút chứ đâu phải vài năm!" Vừa nói, cậu vừa nghẹn ngào, ngồi thụp xuống sàn: "Tư Hòa, anh quá đáng lắm, đâu ai làm anh trai kiểu này…"
Tư Hòa bị giật mạnh, đứng không vững, cảm thấy chóng mặt, may mà Cố Tân Diệp đỡ lấy. Anh ta phần nào hiểu được ý Tư Chiêu, nhẹ nhàng nói: "Đừng làm ầm lên nữa, chuyện này vốn chẳng liên quan đến em."
"Chuyện của anh chẳng liên quan đến tôi sao?" Tư Chiêu hỏi: "Vậy anh đừng quản tôi nữa, cứ để tôi chết đi!"
Cố Tân Diệp cúi xuống, khuyên nhủ Tư Chiêu: "Anh cậu hai ngày nay không ngủ, để anh ấy đi nghỉ được không?" Nói rồi, anh ta muốn kéo Tư Chiêu dậy, nhưng cậu lại vùng vằng không chịu, kéo mãi không nổi, cuối cùng đành bỏ cuộc: "Tôi chịu thua, tôi cũng phải ngủ!"
Tư Hòa quay lại nhìn cậu lần nữa, rồi bước vào phòng Cố Tân Diệp.
Tư Chiêu vẫn ngồi lì, không chịu dậy. Khi thấy cửa phòng đóng lại, Cố Tân Diệp lại cúi xuống, nhẹ giọng: "Tư Hòa chỉ là quá áp lực thôi. Dạo trước cậu bệnh liên miên, anh ấy lo lắng không yên, chuyện công ty cậu cũng không hiểu gì, để cậu lo thêm chỉ càng tệ hơn." Anh ta thấy Tư Chiêu vẫn chưa có phản ứng, bèn kéo cậu lại gần, hai người ngồi sát nhau trên sàn: "Anh ấy sợ mắc nợ cậu."
"Sao lại không thể nợ tôi?" Cuối cùng Tư Chiêu cũng lên tiếng, cậu lườm Cố Tân Diệp: "Anh ấy chỉ nợ mình anh thôi."
Cậu với Tư Hòa chẳng thể nói chuyện tử tế được, cũng chẳng biết vấn đề nằm ở đâu. Trước mười tuổi, hai anh em họ rất thân thiết, lúc nào cũng quấn quýt bên nhau, thậm chí khi điểm thi kém, Tư Hòa vẫn ôm cậu an ủi.
Kẻ bắt cóc họ chính là kẻ từng theo đuổi mẹ họ một cách cực đoan. Sau khi phá sản, anh ta phát điên, cứ lẩm bẩm "tại sao ngày xưa không chọn tôi." cứ như thể nếu bà Diệp lấy anh ta thì cuộc đời anh ta đã không đến mức sa sút như thế này. anh ta bắt bà Diệp phải chọn, trong hai đứa con trai sinh đôi phải chọn một, nếu chọn một thì đứa kia phải chết trước mắt mình; còn nếu không chọn thì cả hai sẽ chết.
Thực ra không phải mẹ chọn, mà là Tư Thành Hoa vội vàng chọn lấy Tư Hòa, nói rằng trong tình huống tệ nhất, không thể để mất cả hai đứa con.
Tư Chiêu thực ra không nên trách Tư Hòa, cũng không nên trách mẹ, thậm chí cả Tư Thành Hoa. Sau khi hiểu ra mọi chuyện, cậu không thể trách ai. Nhưng khi còn là đứa trẻ mười tuổi, cậu chỉ nhớ nước rất lạnh, ban đầu chỉ ngập đến mắt cá chân, rồi dần dâng lên tới đầu gối. Khi nước lên đến ngực, cậu đã khó thở, rồi nước chạm tới cổ, cậu chỉ còn cách kiễng chân.
Cậu sợ hãi vô cùng, nơi đó vừa tối vừa lạnh, không ai cần cậu, và cậu cũng không dám khóc, sợ rằng nước mắt sẽ rơi xuống, làm nước trong bể dâng cao hơn.
Khi cậu hiểu ra rằng không cần phải trách ai nữa thì mọi người đã xa cậu lắm rồi, mẹ cậu đã ra đi, và Tư Hòa cũng rất lâu rồi không còn ôm cậu nữa.
Tư Hòa giờ đã lập gia đình, có lẽ sau này sẽ càng rời xa cậu hơn.
Cố Tân Diệp vỗ vai cậu: "Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, sau này tôi với cậu cũng là người một nhà mà."
Tư Chiêu dụi mắt: "Lần đầu tiên tôi thấy tên anh, đã nghĩ anh giống con gián rồi."
Cố Tân Diệp: "… Tôi làm gì mà khiến cậu ghét vậy, lần đầu gặp đã dẫn cậu đi thi đấu mà."
Tất nhiên, anh ta không biết đó không phải lần đầu họ gặp nhau, nhưng Tư Chiêu chẳng buồn giải thích chuyện cậu từng học thay cho Tư Hòa: "Anh có biết "Khang Phục Tân Dịch" không? Được làm từ gián đấy."
Cố Tân Diệp cảm thấy không còn lời nào để nói. Anh thực sự muốn đánh Tư Chiêu, nhưng nghĩ lại thì Tư Chiêu yếu đuối quá, đánh xong cậu ấy mà gãy xương, lại còn quay ra ăn vạ thì phiền lắm.
"Thôi được rồi, cậu cũng đi ngủ đi." Anh đứng dậy: "Thật ra cũng không có gì to tát đâu. Lão già nhà hai người lại bày trò đúng lúc này, tình hình hơi phức tạp chút, nhưng bọn anh xử lý được, rồi sẽ qua thôi… Khi ra tòa thì anh sẽ gọi cậu đến nghe, được không?"
"Tôi sẽ…" Tư Chiêu định nói "Tôi sẽ giúp mọi người", nhưng nghĩ đến việc Liên Thiên Tuyết chưa nói rõ ràng, nên không dám nói trước. Cậu cũng không muốn Tư Hòa và những người khác biết cậu đã làm gì: "Tôi sẽ đến nghe."
Mình là siêu nhân, mình phải nhẫn nhịn, phải chịu đựng… Cậu tự nhủ trong lòng đến mười lần. Chỉ là hôn hai cái, đâu mất miếng thịt nào. Người nước ngoài còn hay hôn hít nhau, cứ coi như mình đi du học vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!