Chương 32: (Vô Đề)

Nghĩ đến việc hai người này ở chung một chỗ, Tư Hòa đoán sẽ có chuyện không lành, lập tức lùi lại vài bước treo biển làm việc bên ngoài cửa nhà vệ sinh, rồi khóa lại.

Liên Thiên Tuyết đứng chắn hết tầm nhìn, Tư Hòa phải nghiêng người mới thấy Tư Chiêu bị nhốt trong góc, mặt mày bàng hoàng sau cơn sợ hãi, đôi mắt đen mở to, lúc thì trừng Liên Thiên Tuyết, lúc lại trừng Tư Chiêu. Ngón tay cậu nhẹ nhàng chạm môi, trên đó có vết cắn rõ ràng và ánh nước long lanh, môi đã sưng đỏ, như sắp chảy máu. Hàm răng trắng vô thức cắn nửa môi, vết đỏ thêm đậm, như muốn rỉ máu.

Chỉ liếc một cái, Tư Hòa đã giận run, trán căng lên như sắp nổ tung.

"Anh…" Câu gọi này chẳng rõ gọi ai.

Tư Hòa lao vào định tát Liên Thiên Tuyết, nhưng bị anh giữ lại tay.

"Anh…" Liên Thiên Tuyết chưa kịp nói hết, thì bàn tay còn lại của Tư Hòa đã vung một cú tát lên mặt anh, khiến mặt anh đỏ đen xen lẫn, vô cùng rực rỡ.

Tiếng tát rõ ràng đó làm Tư Chiêu bừng tỉnh, vội vàng tắt chuông điện thoại, đứng dậy: "Thiên Thiên Thiên Tuyết, anh không sao chứ… sao lại đánh anh ấy!"

Tư Hòa lắc tay: "Đồ vô dụng, còn gọi nữa là anh đánh luôn em đấy." Nói rồi, anh kéo Tư Chiêu ra ngoài, nhưng cậu bám chặt khung cửa, tay trắng bệch không chịu đi.

Tư Chiêu nói: "Anh ấy đâu có cố ý đánh anh!"

Tư Hòa nhíu mày: "Anh cố ý mà."

Liên Thiên Tuyết lớn đến giờ chưa từng bị đánh thế này, anh tức đến bật cười.

"Tư Chiêu là con cậu hay là con tôi? Nó bao nhiêu tuổi rồi?" Liên Thiên Tuyết hỏi: "Cậu tự kết hôn thì không sao, nó không được phép hôn ai à?"

Tư Chiêu vừa hồi lại máu, máu dồn lên nhiều quá, làm cả mặt cậu đỏ bừng. Cậu vẫn còn chút choáng, chợt nhận ra lưỡi hơi mềm nhũn, môi tê rần.

Tư Hòa nói: "Anh ép nó, nó không nợ anh gì cả."

Liên Thiên Tuyết ngạc nhiên, quay qua hỏi Tư Chiêu: "Tôi ép cậu à?"

Tư Chiêu bây giờ không dám nhìn Thiên Tuyết nữa, lắp bắp: "Không, không có mà."

Liên Thiên Tuyết lại hỏi: "cậu không nợ tôi gì à?"

Tư Chiêu không chắc, không biết xài tiền của Liên Thiên Tuyết có phải nợ không, nhưng ngay từ đầu là Liên Thiên Tuyết bảo cậu tiêu, nói mua đồ ăn vặt, dẫn cậu đi chơi.

Chưa kịp nghĩ xong, Tư Hòa đã lên tiếng: "Liên Thiên Tuyết, Tư Chiêu có thể nợ ai cũng được, nhưng không phải nợ anh, chẳng phải anh rõ nhất sao?"

Liên Thiên Tuyết đáp: "Không rõ."

"Anh cố ý dẫn Tư Chiêu đến đủ loại yến tiệc, nói với tất cả rằng anh tin tưởng và chiều chuộng nó nhất, diễn đến ai cũng tin." Tư Hòa lúc này đã bình tĩnh lại, chỉ giữ lấy Tư Chiêu và nói sự thật: "Nó là tình nhân, là thú cưng, là vật trang trí của anh, cũng là bia đỡ đạn."

Tư Chiêu buông tay khỏi khung cửa, chuyển sang níu áo Tư Hòa, ra hiệu bảo anh đừng nói nữa. Một là vì sắc mặt Liên Thiên Tuyết đang giận, hai là những điều này cậu đều biết, không phải chuyện to tát, sao phải bày ra.

Ai ngờ Tư Hòa kéo cậu ra trước mặt hai người: "Phần còn lại em tự nói."

Tư Chiêu đứng giữa, nhìn trái rồi phải, chẳng muốn làm mất lòng ai, đáp một cách hòa hoãn: "Anh Thiên Tuyết cũng đâu làm gì quá đáng…"

Liên Thiên Tuyết khó hiểu: "Sao? Anh làm gì quá đáng, cậu không đồng ý hay là cậu ta không đồng ý?" Anh đẩy Tư Chiêu sang bên, chắn tầm nhìn của Tư Hòa: "Rõ ràng là cậu không biết sao? cậu bận kết hôn, không có thời gian quản em trai, lại càng không muốn dây dưa với tôi, là cậu đẩy Tư Chiêu sang chỗ tôi, tôi nhận thì cậu lại la ó, trên đời làm gì có chuyện chỉ tốt với cậu thôi?

Làm người đừng quá ích kỷ."

Nhà họ Tư như cái bệnh viện tâm thần lớn, ông nội là lão già gầy gò nhưng có chút tài cán, ba là người bị liệt não đến mức chuyển công quỹ cũng không rõ ràng, mẹ kế thì ngu ngốc đấu đá nội bộ để lại cả đống đuôi thừa, còn đứa em thì như cục phiền phức với đủ loại tật xấu, chỉ có cậu là đóa hoa trắng thuần khiết thôi hả?

Liệu có phải Liên Thiên Tuyết nhất định phải quan tâm đến Tư Chiêu không? Cứ như Tư Hòa không hiểu việc Tư Chiêu đi theo anh sẽ mang lại tiếng xấu ra sao vậy, chẳng phải cậu ta đã ngầm đồng ý rồi sao?

"cậu chỉ muốn nói về chuyện nhà máy cũ thôi đúng không? Tư Chiêu nhắc tôi cả trăm lần, cậu ta không nói ít đâu." Liên Thiên Tuyết nhún vai, không bận tâm gì.

Một năm rưỡi trước, người của Tập đoàn Triệu Vũ đã bắt cóc Tư Chiêu đến nhà máy cũ bỏ hoang ở ngoại ô phía tây. Tập đoàn Triệu Vũ vốn là tiền thân của tổ chức ngầm Ngũ Chúng Bang, dù đã lên bờ bốn, năm năm nhưng vẫn giữ lối hành xử côn đồ. Không bắt được sơ hở của Liên Thiên Tuyết, bọn chúng lập tức ép cung từ tình nhân nhỏ của anh ta. Dù không lấy được thông tin gì, nhưng bọn chúng vẫn đe dọa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!