Mẹ anh vì buồn mà qua đời sớm, bố thì sớm đã thay lòng, chưa đầy nửa năm sau khi vợ mất đã cưới người khác. Ông ngoại thương anh nhưng lúc tỉnh táo lại rất ít, ông bà nội tuy còn sống nhưng chẳng mấy gần gũi, bạn bè thì không nhiều, anh trai cũng đã có người yêu riêng… Nghĩ đi nghĩ lại, Tư Chiêu quả thật là người rất thích hợp để bị giam cầm nuôi dưỡng.
Tháng trước Liên Thiên Tuyết đã quyết định rồi, nhưng tháng này lại bị thằng bé dỗ dành mà suy nghĩ lại.
Nếu muốn tiết kiệm chút tiền trên mảnh đất ấy, khó tránh phải lột một lớp da của Tư Hòa, lùi một vạn bước mà để Tư Hòa nguyên vẹn, chưa chắc Tư Chiêu đã cảm kích. Huống hồ tính cách của Tư Chiêu, bị nhốt trong nhà thì chẳng thú vị, thở dài oán thán cũng chẳng vui, cố tình lấy lòng lại càng vô vị.
Cũng có thể làm mọi thứ thuận theo Tư Hòa, đi đúng quy trình, nhưng thế ít nhất phải bỏ thêm trăm tỷ nữa. Mất đi lợi nhuận là tổn thất, mà tổn thất thì còn khó chịu hơn là giết chết Liên Thiên Tuyết, vì vậy anh có thể nhẫn nhịn ba năm, ba năm tiết kiệm được trăm tỷ cũng đáng.
Còn về phần Tư Chiêu, đó hoàn toàn là ngoài dự tính, ban đầu anh không có ý định nuôi em trai, thú cưng hay tình nhân.
Một trăm tỷ hay một Tư Chiêu thú vị Liên Thiên Tuyết rất nhanh đã đưa ra lựa chọn và quyết định không thay đổi nữa.
Tư Chiêu đang gối đầu lên đùi anh ngủ say. Trong xe không bật đèn, ánh sáng vàng nhạt của đèn đường lướt qua khuôn mặt cậu, lúc sáng lúc tối, vậy mà cậu vẫn ngủ ngon lành. Liên Thiên Tuyết đưa tay che nửa khuôn mặt của Tư Chiêu lại, chỉ để ánh sáng chiếu lên đôi môi và cổ của cậu, Tư Chiêu thật sự không có chút cảnh giác nào.
Con đường từ trang viên về nhà thật dài, đến cuối cùng Liên Thiên Tuyết cũng thiếp đi.
Tư Chiêu tỉnh dậy vào trưa hôm sau, rèm cửa sổ có hoa văn màu xám dày đặc, không cho chút ánh sáng nào lọt qua. Cậu bật đèn ngủ bên cạnh bàn, phát hiện mình đang ở trong phòng khách nhà Liên Thiên Tuyết. Tối qua có người đã giúp cậu thay quần áo ngủ, bộ đồ mặc trong buổi tiệc có lẽ đã được đem đi giặt, không để lại trong phòng. May mắn là phòng khách này cậu vẫn thường ở, trong tủ đầy quần áo của cậu, không lo thiếu đồ để mặc.
Vòng tay và điện thoại đã được sạc đầy. Tư Chiêu nhìn đồng hồ, đã 12 giờ 30, bụng đói cồn cào bèn định xuống nhà kiếm gì ăn. Cậu vừa đi vừa dụi mắt, cảm thấy có thứ gì đó vướng ở mắt, nhìn xuống thì thấy đó là chiếc đồng hồ đấu giá với một hàng số 0 dài phía sau, cũng là món chính của buổi tối hôm qua.
"anh Thiên Tuyết!" Cậu lập tức vui mừng hét lên, chạy lộc cộc xuống cầu thang: "Anh Thiên Tuyết, anh cho em đồng hồ rồi!"
Liên Thiên Tuyết đang chuẩn bị ăn cơm, nghe tiếng hét của cậu mà làm rơi cả đũa xuống đất, nhăn mày nói: "Hét cái gì, muốn làm điếc tai anh à?"
Tư Chiêu chạy nhanh tới, từ phía sau ôm anh thật chặt: "Em vui quá mà! Tối qua em còn chưa nhìn thấy cái đồng hồ này, suýt nữa quên mất nó trông như thế nào rồi." Tối qua cậu chỉ nhớ mình nhìn thấy anh Thiên Tuyết nói chuyện với người khác, ngấm ngầm tức giận, kéo Lâm Chiết Quế vào trong phòng uống rượu, chẳng nhìn ngó món đồ nào cả.
Dây đồng hồ hơi dài, đeo vào cổ tay Tư Chiêu không vừa lắm, nhưng mặt đồng hồ màu xanh thực sự rất hợp với cậu. Liên Thiên Tuyết liếc nhìn hai lần, rồi nói: "Chỉ mượn cho em vài ngày thôi, sau đó phải trả lại, đừng làm hỏng đấy."
"Em biết rồi mà!"
Tư Chiêu hớn hở đi rửa mặt, rồi quay lại bàn ăn. Bác giúp việc đã pha trà sơn trà để giải rượu, bảo cậu uống chút cho ấm bụng rồi mới ăn. Bữa trưa là cá vược hấp, bông cải xanh xào tỏi, và món tôm tích sốt đậu mà cậu thích đã được chuẩn bị theo chỉ dẫn của trợ lý Triệu. Tư Chiêu cả tuần trước buồn bã, giờ lập tức cảm thấy ánh nắng chan hòa, thế gian chẳng còn ai xấu xa cả.
Cậu gắp phần bụng cá, ăn được nửa chừng, mới nghĩ tới việc gắp cho chủ nhà một đũa: "Chiều nay anh làm gì thế?"
Liên Thiên Tuyết đáp: "Đi đánh golf với ông già."
"À." Tư Chiêu nói: "Chiều nay em phải làm bài tập, viết một chút rồi tối đi nghe live house với bạn." Cậu muốn cải thiện mối quan hệ với anh Thiên Tuyết, nên lại hỏi: "Nhà hàng Xuân Dung phủ có món theo mùa mới rồi, củ sen kho cua tuyết, mai đi ăn không?"
"Mai phải đi với ông già khác." Liên Thiên Tuyết nói: "Đừng gắp tỏi cho anh nữa, anh không thích ăn."
Tư Chiêu cụt hứng rút đũa lại: "Thế thì em đi ăn một mình vậy."
Ăn được nửa chừng, Tư Hòa gọi điện, bảo cậu tới, có chuyện muốn nói. Liên Thiên Tuyết nói tiện đường, sẽ chở cậu qua đó.
Nghe vậy, Tư Chiêu lại hơi buồn, cảm thấy Liên Thiên Tuyết chỉ cần nghe thấy tên Tư Hòa là vội vàng muốn gặp, xem ra ngoài lợi ích, tình cảm riêng tư cũng không ít. Thật ra cậu nên vui mừng, nếu có tình cảm, sẽ dễ chia tay trong hòa bình hơn, nhưng cậu lại luôn muốn thời gian ở bên anh Thiên Tuyết kéo dài hơn chút nữa, mà chẳng thêm được chút gần gũi nào.
Tư Hòa không sống cùng nhà Tư gia, từ thời đại học anh đã ở chung với Cố Tân Diệp, Tư Chiêu lo rằng nếu Liên Thiên Tuyết thấy hai người, sẽ tức giận không kiềm chế được, bèn bảo không cần đưa đi.
Cậu bảo không cần khiến Liên Thiên Tuyết thấy kỳ lạ, cậu mà từ chối à? Không đời nào, nhất định phải đưa.
Cuối cùng vẫn đưa đi, đến cửa, thấy Tư Hòa và Cố Tân Diệp đứng đó, tay còn đeo nhẫn.
Nhìn thấy Liên Thiên Tuyết, Tư Hòa chẳng tỏ vẻ gì tốt đẹp, kéo Tư Chiêu xuống xe: "Ngài Liên bận rộn vậy, sau này không cần phải đưa em trai tôi đi nữa."
Liên Thiên Tuyết cũng để ý tới chiếc nhẫn trên tay Tư Hòa, cười nói: "Tôi tiện đường đưa Chiêu Chiêu, có gì đâu. Hai người bao giờ tổ chức tiệc đính hôn, nhớ phải mời tôi đấy nhé?"
"Tất nhiên là mời rồi, thưa chú." Cố Tân Diệp nói chen vào: "Tôi rất biết ơn chú đã chăm sóc vợ và em vợ tôi, đến lúc ấy nhất định sẽ để chú ngồi bàn chính."
"…" Bị gọi là chú, thành công khiến Liên Thiên Tuyết tức điên, anh cảm thấy mình vẫn còn rất trẻ, rõ ràng người ta đều nói anh trông như 25 tuổi mà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!