Chương 12: (Vô Đề)

Tư Chiêu không muốn nhắn tin cho Liên Thiên Tuyết, cũng không muốn gặp mặt. Nếu có thể, cậu cũng chẳng muốn tham gia buổi tiệc tối thứ Sáu. cậu nghĩ không thể gọi đây là đơn phương giận dỗi, vì rõ ràng anh Thiên Tuyết đã xa lánh mình trước, nên dù chỉ vài ngày cũng có thể coi là cả hai đang chiến tranh lạnh.

Trợ lý Chu gửi cậu lịch trình và thực đơn buổi tiệc. Tư Chiêu nhìn qua thấy món ăn cũng khá ổn. Tư Hòa chẳng bao giờ quan tâm đến đồ ăn, từ khi cắt đứt với cả gia đình thì cũng biệt tăm. Tư Chiêu nghĩ, nếu Tư Hòa không đến, mình cũng nên có mặt để giữ thể diện cho anh Thiên Tuyết, huống chi trên thực đơn còn có món tôm tích nướng sốt tương.

Cuối cùng, cậu vẫn chọn thời điểm khác. trợ lý Triệu nói Liên tổng đã lên xe đi biệt thự rồi, Tư Chiêu mới vào văn phòng của anh.

cậu mang theo một chiếc hộp thủy tinh nhỏ, định bụng sẽ vớt hai con cá tặng cô Tôn về. Vào văn phòng, cậu mới phát hiện hai con cá đã được tách riêng ra, đặt trong một bể cá mới. Bể cá nhỏ hơn nhiều so với bể kính chiếm cả mảng tường, được đặt trên bàn làm việc. Đáy bể được rải cát mưa rừng và đá núi lửa, dưới ánh đèn ấm màu đỏ rực, hai con cá bơi chầm chậm trong đám rong lớn, trông đẹp hơn hẳn lúc ở trong túi nhựa.

Thật tiện lợi, Tư Chiêu rút phích cắm điện, gọi hai nhân viên tới bê cả bể cá đi luôn.

Lần này trợ lý Chu ở đó, cô không biết có nên ngăn cản "yêu phi" này không, đành phải gọi điện cho hoàng thượng.

"Liên tổng, cậu chủ Chiêu vào văn phòng ngài rồi, cậu ấy…"

Liên Thiên Tuyết ngắt lời: "Cậu ấy mặc gì?"

"Mặc gì ạ?" Trợ lý Chu ngơ ngác, nhưng vẫn mô tả chi tiết: "Áo vest kaki, quần jeans xanh đen…" Cô còn đang định miêu tả tỉ mỉ áo len bên trong và chiếc sơ mi sọc để chứng tỏ mình quan sát kỹ, làm việc hiệu quả thì lại bị sếp cắt ngang.

"Cậu ấy ăn mặc có chỉnh chu không?"

Tiểu Chu hơi lúng túng, cô liếc nhìn Tư Chiêu đang ngồi xếp máy bay giấy từ tài liệu họp trên bàn, rồi báo cáo: "Chắc vậy, cậu ấy mới làm tóc… À, tôi có hỏi rồi, tối nay cậu ấy sẽ đến vụ tiệc."

Sếp đáp lại: "Được rồi." rồi cúp máy.

Tiểu Chu nhận được tin nhắn từ sếp trên DingTalk.

Liên Thiên Tuyết: Không cần nói hết mọi chuyện như thế.

Trợ lý Chu lo lắng rằng mình có hiểu sai ý của sếp, vội hỏi thư ký Lưu điều này có ý gì. Thư ký Lưu nhìn một cái rồi bảo: "Ý sếp là lần sau cứ chụp ảnh gửi cho sếp, không cần phải nói nhiều."

Tiệc được tổ chức ở khu biệt thự ngoại ô của nhà họ Liên, dù có thư mời nhưng cũng không quá trang trọng. Phòng tiệc đã được trang trí xong xuôi, nhân viên phục vụ cẩn thận bày các loại hoa theo mùa vừa được cắt tỉa lên bàn. Khách mời lần lượt đến, nhân viên bắt đầu phục vụ các món khai vị lạnh, salad và rượu. Thời gian giao lưu là điều không tránh khỏi Liên Thiên Tuyết trò chuyện qua loa với vài đối tác rồi cầm ly rượu, tìm góc ngồi một mình.

Anh cúi đầu xem điện thoại, đám đông tự động tránh xa, ngoài bạn bè ra, không ai dám quấy rầy khoảng lặng của anh.

"Liên tổng, ông Bạch và ông Hứa đã đến." Trợ lý Triệu bận rộn đến mức chân không chạm đất, nói xong một câu rồi đã không thấy bóng dáng đâu.

Hứa Văn Sơn nhìn theo trợ lý Triệu rời đi, như thường lệ hỏi: "Bao giờ thì Triệu Lễ nghỉ việc để sang chỗ tôi làm trợ lý nhỉ?"

Mỗi lần gặp trợ lý Triệu, anh đều muốn lôi kéo về làm cho mình. Liên Thiên Tuyết đáp: "Cô ấy thực sự sắp nghỉ rồi, nhưng có lẽ sẽ không đến làm cho anh đâu."

Hứa Văn Sơn không tin, thậm chí chưa kịp ngồi đã quay đầu theo sát Triệu Lễ.

Bạch Thiên Triết ngồi xuống, trò chuyện vu vơ với Liên Thiên Tuyết: "Cậu em rể của anh đâu rồi? Sao không thấy? Bình thường mấy buổi tiệc kiểu này cậu ta đến sớm nhất, chạy khắp nơi, ai không biết còn tưởng cậu ta là người tổ chức." Cả hai đều mang họ mẹ, từ nhỏ đã thường qua lại nên nói chuyện đùa giỡn không cần kiêng dè: "Đừng nói là cãi nhau đấy nhé?

Tôi nghe nói mấy hôm trước cậu ta lái xe của anh xuống mương, chắc là cố tình?"

Liên Thiên Tuyết dửng dưng đáp: "Biến đi."

Bạch Thiên Triết không nhắc đến Tư Chiêu nữa, hạ giọng hỏi vài chuyện nghiêm túc: "Định kết hôn không? Chuyện của Tư Hòa và bạn trai cậu ấy, giờ nhiều tờ báo đều đưa tin rồi."

Liên Thiên Tuyết cuối cùng cũng đặt điện thoại xuống, nói: "Không kết hôn, cũng có cách khác."

"Không phải cách phạm pháp chứ?"

Liên Thiên Tuyết suy nghĩ một chút: "Đe dọa có tính là phạm pháp không? Nghe có vẻ là chiến lược kinh doanh khá phổ biến." Anh có thể trực tiếp mua khu đất đó, nhưng kiếm tiền không dễ, tiết kiệm được chút nào hay chút đó.

Bạch Thiên Triết than thở: "Cậu đúng là không nóng vội chút nào, ba năm trì hoãn rồi, tôi còn nghi cậu có tình cảm thật với cậu ta rồi." Tin tức của nhà họ Liên luôn rất nhạy bén, từ lâu họ đã biết về quyền sở hữu khu đất nhờ vào mối quan hệ của mẹ Liên Thiên Tuyết với người quản gia thân tín của Diệp Quốc Đình, người có mặt lúc Diệp lão gia lập di chúc. Về khu đất này, Bạch Thiên Triết mới gần đây mới nắm được thông tin, còn Liên Thiên Tuyết thì có khả năng giấu chuyện kín đáo đến cả đời.

Nếu không phải tên họ Liên còn có chút lương tâm, để dành lại hợp tác cho anh, có lẽ Bạch Thiên Triết đã lật mặt ngay tại chỗ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!