Tuyết đọng thật dày trên nóc xe.
Trời ban trưa lại âm u mây mù.
Trong xe yên tĩnh, chẳng ai nói chuyện.
Tuyết Úc xoay mặt nhìn cửa sổ, mí mắt cậu lim dim.
Buồn ngủ đến mông lung, nhưng cậu không muốn ngủ bên cạnh tiểu tình nhân.
Cậu chống cằm nhắm hờ mắt, cố quật cường tỉnh táo.
Xe tiến vào đường hầm khiến không gian trở nên tối tăm, càng làm cơn buồn ngủ của cậu nặng nề thêm.
Góc áo bị kéo nhẹ, cậu nghe thấy có ai đó nói chuyện:
"Đợi lát nữa rồi ngủ."
Hai mắt nhắm nghiền giả vờ như không nghe thấy, cậu mơ hồ suy nghĩ: Tạ Thanh Vân, anh mà nói nữa tui sẽ trừ tiền tháng này.
Phó Dương làm phiền cậu, Tạ Thanh Vân cũng chọc phá cậu.
Nhưng dường như Tạ Thanh Vân là người không biết đọc sắc mặt người khác.
Anh kéo áo cậu, như thể nếu cậu không phản ứng sẽ không ngừng tay.
Tuyết Úc nhấp môi, bị phiền đến cực điểm liền quay đầu nói:
"Anh muốn làm gì? Muốn nói gì lát nói được không?"
Ánh mắt Tạ Thanh Vân lẳng lặng nhìn cậu.
Khuôn mặt nhỏ đã không còn ửng đỏ như lúc mới lên xe.
Đôi mắt mơ hồ buồn ngủ hơi ẩm ướt, đọng thành vài giọt trong suốt trên lông mi.
Đây là bộ dạng của Bùi Tuyết Úc mà anh chưa từng thấy bao giờ.
Mặc áo vào.
- Tạ Thanh Vân nói.
Tuyết Úc liếc mắt nhìn áo khoác lông vũ bên cạnh.
"Anh muốn nói, là cái này hả?"
Tạ Thanh Vân nhẹ ừ một tiếng.
Tuyết Úc biểu tình trở nên trống rỗng ngơ ngác..... Cậu cạn lời luôn...
Cái người này có còn nhớ chính mình là tiểu tình nhân bị khi dễ gì gì đó hông? Quản chuyện cậu mặc hay không mặc áo khoác làm gì? Không phải anh ta nên trông đợi cậu bị đông chết luôn hả?
Là cậu đánh giá cao đầu óc Tạ Thanh Vân.
Không mặc.
Tuyết Úc điều chỉnh dáng ngồi hòng nằm ngủ càng thoải mái hơn.
"Đừng có nhiều chuyện. Còn nửa tiếng nữa là tới rồi, trong lúc đó nếu tôi nghe anh nói thêm một chữ, tôi liền mở cửa quăng anh xuống đường."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!