Tuyết Úc không tìm được cớ gì hay ho.
Phó Dương còn nhìn thấy chút bài xích và bực dọc trong mắt cậu.
Biểu tình lạnh lẽo, Phó Dương nhìn cậu, lặp lại: Đi nhầm?
Đôi mắt linh động sạch sẽ chớp chớp.
Tuyết Úc nhàn nhạt đáp ừ.
Phó Dương đứng lên.
Thân người cao lớp áp bách lại gần Tuyết Úc càng tạo nên sự chênh lệch.
Đôi mắt đen đặc hung ác nhìn gương mặt trắng nõn thanh tú nghiền ngẫm.
"Cậu ở đây bao lâu rồi?"
Nếu dựa theo thiết lập của nguyên chủ, Bùi Tuyết Úc làm gì có chuyện chôn chân đứng đây thành thật trả lời Phó Dương tựa như học sinh tiểu học bị khảo bài thế này.
Nhưng cậu biết mình làm sai, lại không muốn tạo phiền toái, liền thuận miệng trả lời.
Hai tháng.
"Ồ, hai tháng. Ở tận hai tháng mà vẫn đi nhầm phòng."
Tuyết Úc nghe được ẩn ý châm chọc của đối phương.
Cậu ngẩng mặt đối diện với đôi mắt sắc bén hung hiểm.
Ý anh là tôi cố ý?
Môi mỏng khẽ nhếch, Phó Dương giọng đầy trêu chọc.
Còn không phải sao?
Phó Dương vốn là tinh anh trên thương trường.
Đôi mắt hắn đã chứng mục nhiều chuyện.
Thủ đoạn cực nhiều, thao tác sấm rền gió cuốn, tạo nên tiếng tăm là một đại ma đầu không ai dám trêu chọc.
Mỗi khi hắn ta nói chuyện, sẽ như có như không mang theo một khí tràng áp bức khiến người khác phải e dè khiếp sợ.
Thế nhưng người trước mặt hắn vẫn đạm mạc lắc đầu.
"Tự tin thì hay đó. Nhưng mà anh nghĩ nhiều rồi. Dù cho có bóp cổ uy hiếp tôi, tôi cũng không muốn vào phòng anh."
Phó Dương: ...
Hắn đối diện với ánh mắt xinh đẹp, sau đó thấp giọng trào phúng.
"Phải rồi, cậu thích loại nam nhân mặt quan tài. Hắn ta ở phòng kế bên đấy, cần tôi mở đèn dẫn đường cho cậu không?"
Tuyết Úc cắn môi, không cao hứng quay đầu.
Không thèm nhiều lời với loại người này.
Ánh mắt Phó Dương có chút sửng sốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!