Tuyết Úc c ắn môi dưới, cảm giác bực bội dâng lên.
Bực bội 5 điểm chán ghét sụt giảm, phiền chán cái người cứ mãi ôm lấy cậu chẳng buông tay này.
Cậu nắm chặt cánh tay Tạ Thanh Vân, đang cố tìm cách gỡ cái ôm ở eo.
Thế nhưng vừa ngẩng mặt lại đối diện ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của thụ chính.
Tuyết Úc sợ hãi cả kinh, liên tục gọi hệ thống trong đầu.
"Thống...! hệ thống! Sao thụ chính lại nhìn tui vậy? Tui bị lộ rồi hả?"
[Bình tĩnh, để hệ thống kiểm tra.]
Rất nhanh, hệ thống tra cứu logic hành vi của nguyên chủ và đưa ra kết luận.
[Bé cưng ơi, cậu không nên tới chỗ này.]
Một câu trần thuật khiến Tuyết Úc tỉnh táo lại.
Nguyên chủ chính là tiểu thiếu gia hàng thật giá thật.
Cả đời được nuông chiều bao bọc.
Trước kia cậu ta làm gì cũng đều có người coi sóc hầu hạ, nước rót tận miệng, cơm mang tận giường.
Bây giờ, dù đang nháo cùng người nhà cũng chẳng thể nào thay đổi tính tình mà tự mình vào bếp.
Chắc chắn cậu ta sẽ sai sử Tạ Thanh Vân tới lui.
Vậy nên hành động vừa rồi của cậu, chính là tự mình lộ tẩy?
Trán Tuyết Úc thấm một tầng mồ hôi lạnh.
Chuyện lớn rồi đây.
Trong tiểu thuyết, Tạ Thanh Vân là người mẫn cảm và đa nghi.
Chuyện nhỏ nhặt cũng được anh ta ghi nhớ trong lòng.
Về sau cũng chính nhờ điểm này mà gà rừng biến thành phượng hoàng, Tạ Thanh Vân có thể trở mình giẫm nguyên chủ dưới chân.
Trái tim nhảy bang bang trong ngực, Tuyết Úc cương mặt cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh diễn tròn vai khinh mạn kiêu căng.
Cậu tránh né ánh mắt sắc bén của Tạ Thanh Vân, mạnh mẽ oán trách.
"Kim chủ đói bụng, một chút tự hiểu lấy anh cũng chẳng có, còn để tôi tự mình động thủ. Tôi bị thương đều là do anh!"
Tạ Thanh Vân: ...
Để biểu đạt bất mãn, cậu dùng sức hất tay Tạ Thanh Vân ra.
Sau khi lấy lại tự do, cậu nhanh chóng ra lệnh.
Mau đi nấu cơm.
Tạ Thanh Vân nhìn cậu vài lần, sau đó quay đầu về phía tủ chén.
Ưu thế thể hình lúc này phát huy triệt để.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!