Ngày hôm sau, Tuyết Úc cảm thấy việc th ở dốc cũng trở nên khó khăn.
Cậu ý thức được giới hạn của mình đang đến gần và gọi hệ thống trong đầu.
"Thống, có phải hôm nay tui sẽ cưỡng chế thoát ly không?"
[Đúng vậy.
Ký chủ phải chuẩn bị tinh thần, vì che chắn đau đớn không còn nữa nên sẽ hơi khó chịu đó.]
Tuyết Úc ôm ngực oán trách:
"Nhanh chút được không, tui đau muốn chết..."
Hệ thống kiểm tra tiến độ và trả lời: [Không còn nhiều thời gian nữa đau, 1 giờ nữa thôi.
Ký chủ cố lên!]
Tuyết Úc cò kè mặc cả:
"Trễ một phút là tui khiếu nại đó."
[.....]
Cậu nhắm mắt thở hổn hển.
Đột nhiên, Tuyết Úc hỏi hệ thống:
"Mẹ của Tạ Thanh Vân có phải vẫn chưa làm phẫu thuật?"
Ký chủ bẻ lái quá nhanh, hệ thống sửng sốt phản hồi: [Đúng vậy.
Thụ chính vẫn chưa góp đủ tiền phẫu thuật.
Mà cậu hỏi cái này làm gì?]
"Không có gì, tùy tiện hỏi chút thôi."
Tuyết Úc li3m đôi môi khô khốc.
Sự khó chịu chậm rãi tăng lên.
Cậu híp mắt cố nhịn cảm giác không khỏe kia lại.
"Nếu tui rời đi, công thụ chính có thể quay lại với nhau được không?"
[Theo tình hình hiện tại thì khó lắm.]
- Hệ thống ăn ngay nói thật.
"Cũng phải, miệng tui đều bị chó điên gặm sưng.] - Cậu rầm rì mắng. [Cậu ở lại thế giới này thêm ngày nữa thôi, chắc sưng đỏ không chỉ có miệng đâu.]".......Câm miệng."
- Tuyết Úc bất lực lên án hệ thống không đứng đắn.Ngoài trời tuyết trắng xóa.
Tuyết Úc vẫn như bao ngày, lạnh mặt ngồi xuống bàn ăn.
Cơm nước đã được Tạ Thanh Vân chuẩn bị đầy đủ.
Trước mặt cậu là chén cơm nóng hổi còn bốc khói lượn lờ, như phủ một lớp sương mù lên hàng mi rậm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!