Lúc Tạ Thanh Vân mở cửa, Tuyết Úc đã nhanh tay kéo áo xuống.
Khuôn mặt cậu ửng hồng.
Trong mắt long lanh ánh nước, không biết là do vừa mới tỉnh ngủ, hay do hành động không biết xấu hổ của Phó Dương.
Hoặc cũng có thể là cả hai.
Tóm lại là trông cực kỳ không tự nhiên, khiến cho Tạ Thanh Vân nhìn chằm chằm cậu đầy thâm ý.
Không đợi Tạ Thanh Vân nói gì, Tuyết Úc chột dạ liếm môi, lớn tiếng đánh phủ đầu:
"Anh làm gì vậy? Ồn muốn chết."
Tóc ướt dán lên trán.
Quần áo của khách sạn theo kích cỡ người bình thường, so với nam sinh trường thể dục có hơi nhỏ một chút.
Đầu tiên, Tạ Thanh Vân nhìn Phó Dương đang ngồi ở mép giường, biểu tình bực bội mà lướt di động.
Kế đến, anh nhìn sang Tuyết Úc đang nắm chặt chăn.
Lông mày nhếch lên, anh trực giác nhận thấy không khí có mùi căng thẳng kích động.
Nhấp môi, Tạ Thanh Vân hạ mắt:
"Tắm rửa thôi, ồn đến em à?"
Tuyết Úc thuận tình hợp lý leo xuống bậc thanh anh đưa.
Ừ ừ, ồn lắm luôn.
Thật ra, cậu ngủ như một con heo.
Vì Tạ Thanh Vân không truy cứu đến cùng, nên sự việc cứ thế mà nhẹ nhàng bị bỏ qua.
Trừ bỏ đương sự, ai cũng không biết mới mấy phút trước cậu bị người ta kéo áo.
Nhưng chuyện này cũng khiến Tuyết Úc cảnh giác.
Cậu cảm thấy nếu kéo dài tình trạng này thì sớm muộn gì...
Tiểu thiếu gia rũ mắt, cố tình dịch người ngồi xa một chút.
"Tôi không muốn đi chơi nữa. Ngày mai tôi về chung cư."
Người đầu tiên có phản ứng chính là Phó Dương.
Hắn quay phắt đầu lại, cái đuôi vô hình dựng lên.
Suýt nữa bế Tuyết Úc lên, sự bất mãn trên mặt người đàn ông hoàn toàn bay hơi.
"Thật sự? Ngày mai em về chung cư?"
Tuyết Úc không hiểu tên này hưng phấn cái gì.
Cậu có lệ mà ừ một tiếng.
Đuôi lông mày Tạ Thanh Vân giật giật, ánh mắt trở nên nhu hoà, tựa như băng tuyết mùa xuân tan chảy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!