Chương 22: (Vô Đề)

Hô hấp nóng rực phả vào khiến chóp tai Tuyết Úc ửng đỏ.

Cậu gian nan quay đầu, dùng khuỷu tay đẩy người ra, nhưng lại như va phải tường đá.

Cậu bèn thấp giọng thương lượng.

"Anh buông ra trước đã."

Cánh tay Tạ Thanh Vân cứng đờ trong giây lát, sau đó chậm rãi buông cậu ra.

Như một bản năng từ sâu thẳm trong tâm can, anh luôn luôn nghe lời Tuyết Úc, dù bản thân không hề muốn.

Quần áo bị kéo đến lộn xộn.

Cậu cúi đầu vuốt lại vạt áo, nhíu mày suy nghĩ không biết liệu da thịt yếu ớt nhạy cảm của thân thể này có lại đỏ lên không.

Mọi động chạm đều có thể để lại dấu vết trên người Tuyết Úc.

Do đó, đôi môi sưng đỏ bị người hôn qua như càng nổi bật hơn trong mắt Tạ Thanh Vân.

Anh nắm chặt tay, nhẫn nhịn không cúi đầu cắn lên đó.

Anh nghĩ đến Phó Dương.

Hắn ta đến sớm như vậy, có phải đã yêu thương qua tiểu thiếu gia? Vậy nên môi cậu mới sưng như vậy.

Cả người cũng như toả ra một cảm giác câu nhân quyến rũ lạ thường.

Lục phủ ngũ tạng như bị châm lửa.

Sự ghen ghét bốc cháy, thiêu đốt lý trí Tạ Thanh Vân.

Thế nhưng, một ý nghĩ mong chờ lại trỗi dậy trong anh.

Nếu Tuyết Úc có thể há miệng cho người khác hôn, liệu chăng, anh cũng có thể?

Cổ họng khô khốc.

Tạ Thanh Vân nhìn Tuyết Úc, ánh mắt sâu kín:

"Không thoải mái sao?"

Đôi mắt xinh đẹp trừng anh, Tuyết Úc tức giận nói:

"Đương nhiên! Anh muốn bóp chết tôi hả?"

Tạ Thanh Vân lựa lời dễ nghe: Tôi không cố ý.

Tuyết Úc cũng không để trong lòng.

Thấy Tạ Thanh Vân vẫn như trước nghe lời, cậu ngựa quen đường cũ buông lời thoại kim chủ:

"Lần sau không được làm đau tôi như vậy."

Người đàn ông rũ mắt: ... Được.

Trái tim loạn nhịp cuối cùng cũng thôi khẩn trương.

Cậu nhìn Tạ Thanh Vân, ngẫm nghĩ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!