Chương 20: (Vô Đề)

Hai ngày nữa trôi qua.

Sự kiên nhẫn của Phó Dương dần khô cạn.

Thuộc hạ bên cạnh hắn đều cảm thấy sự tức giận đè nén của gia chủ nhà họ Phó.

Trong biệt thự rộng lớn, người đàn ông với sắc mặt hung ác nham hiểm ngồi đó, nắm chặt điện thoại trong tay.

Hắn trầm mặc nghe trợ lý báo cáo qua điện thoại.

"Bùi tiểu thiếu gia không về nhà, cũng không liên lạc với Bùi gia. Theo lời quản gia đã làm việc ở Bùi trạch mười năm nay, tiểu thiếu gia vẫn thường bỏ đi mười ngày nửa tháng. Cho nên bọn họ hoàn toàn không nghi ngờ gì..."

Môi Phó Dương nhếch lên, thế nhưng ý cười lại không rơi vào đáy mắt.

Hắn chậm chạp lên tiếng.

"Trợ lý tài giỏi nhất Đàm thị, nhận mức lương trên trời...! Vậy mà trong năm ngày chỉ cho ta đáp án như vậy."

Da đầu trợ lý tê dại, trái tim nhảy trong lồng ngực.

Hai tay ướt đẫm mồ hôi khiến trợ lý suýt nữa làm rơi điện thoại.

Cổ như bị bóp nghẹn, trợ lý gian nan nói.

"Xin...! xin cho thuộc hạ thêm thời gian..."

Phó Dương nhắm mắt, để đại não u uất được miễn cưỡng thanh tỉnh.

"Lúc lên xe buýt, em ấy có biểu tình gì?"

"Camera ở bến xe buýt chỉ quay được đằng sau, không nhìn được biểu tình từ phía chính diện."

Phó Dương ngừng một chút.

"Em ấy đi một mình hay đi cùng ai?"

Tiểu trợ lý nhớ lại, da đầu căng thẳng.

"Cái này, không xác định được thưa ngài. Lúc đó trên xe nhiều người, không xác định được là thiếu gia có đi cùng ai khác không."

Hô hấp cực nhọc, lồng ngực cuộn trào sự nôn nóng.

Sự điên cuồng của Phó Dương như truyền đến cả đầu dây bên kia, khiến nữ trợ lý kinh sợ thả nhẹ hơi thở.

Lúc đầu, hắn nghĩ, có lẽ em ấy chỉ tức giận mà bỏ đi.

Nhưng hiện tại Phó Dương có chút không nắm rõ.

Một thiếu niên xinh đẹp, tính tình kém, nhưng lại mềm yếu nhu nhược như vậy.

Nếu bị kẻ xấu theo dõi, liệu có phải Tuyết Úc chỉ có thể run rẩy đáng thương như dê con, không thể phản kháng?

Vừa không biết làm nũng, lại khờ khạo không biết nói lời dễ nghe, đến cả cơ hội để chạy trốn đều không có.

Dù cho người khác có làm gì, em ấy cũng chỉ có thể chịu đựng.

Trong thương trường, việc suy nghĩ rối loạn khiến bản thân hoang mang là điều tối kỵ.

Thế nhưng khi Phó Dương tưởng tượng đến việc Tuyết Úc bị kẻ nào đó ghìm chặt, chỉ biết suyễn khí mềm mại, trong lòng hắn lại trào dâng cảm xúc thô bạo không thể khống chế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!