Tay Tạ Thanh Vân nóng hổi như bếp lò.
Hơi nóng truyền qua cánh tay, làm cả người Tuyết Úc cảm thấy kỳ lạ.
Cậu trầm mặc chốc lát rồi chậm chạp xoay đầu.
Lông mi nhếch lên, cậu không khách khí mà mở lời: Có gì để nói?
Trong ánh trăng sáng, gương mặt xinh đẹp với bờ môi ửng đỏ hiện lên.
Tạ Thanh Vân nhíu mày, lời định nói ra đều chững lại, biến thành:
"... Còn chưa hết sưng."
Câu trần thuật lộ liễu vô cùng, Tuyết Úc không hiểu mới lạ.
Cậu xoay đầu, không muốn anh lại nhìn mình.
Môi vừa bị gặm nữa, hết sưng mới lạ.
Bàn tay to lớn của Tạ Thanh Vân nắm quanh cổ tay cậu.
Trong lòng anh là sự kích động vô ngữ không thể biểu lộ, Tạ Thanh Vân liền nói thẳng:
"So với hồi chiều hình như còn sưng hơn. Bên môi cũng đỏ nữa."
Tuyết Úc: .....
Vừa thẹn vừa tức, cậu muốn hất tay anh ra.
"Không hiểu anh đang nói gì, buông tay, tôi muốn đi ngủ."
Tiếc là thanh niên dáng cao chân dài vẫn giữ cậu tại chỗ.
Sức lực yếu ớt của Tuyết Úc không đủ để thoát thân.
Tạ Thanh Vân vẫn một vẻ bình thản đứng đắn, nhưng lời nói thốt ra lại vô cùng xấu hổ.
"Miệng em không chịu nổi, mấy ngày này không nên cùng gã hôn môi."
Tuyết Úc bị dáng vẻ nghiêm túc đề xuất của anh nghẹn đến tức điên.
Cậu cố gỡ bàn tay đang giữ lấy mình ra.
"Chẳng liên quan gì tới anh!"
"Em thích hôn gã đến vậy?"
- Tạ Thanh Vân lại lãnh đạm hỏi tiếp.
Gương mặt nhỏ nhiễm một màu đỏ ửng đẹp tươi, cậu hoài nghi liệu chăng não người này bị cái gì kích thích, nên mới nói ra những lời vô sỉ đến vậy.
Tuyết Úc da mặt mỏng, càng bị hỏi những vấn đề xấu hổ như vậy càng muốn chui đầu xuống đất.
Lại thấy Tạ Thanh Vân muốn tiếp tục đề tài đó, dưới tình thế cấp bách, cậu gấp gáp nói.
"Không phải hôn! Là anh ta nổi điên gặm người!"
Hơi thở gấp gáp, Tuyết Úc nghĩ thầm, bản thân không thể bị động như vầy được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!