Tuyết Úc chưa bao giờ rơi vào tình huống như bây giờ.
Cậu xấu hổ đến đỏ bừng hai tai.
Tay đang nắm cổ áo Phó Dương run rẩy.
Cậu thậm chí còn quên việc hỏi tại sao Tạ Thanh Vân
- người vốn nên nằm viện một tháng lại xuất hiện ở đây.
"Anh, anh...! Sao anh..."
- Không chỉ có môi bị hôn đến sưng đỏ, mà giọng nói cũng nghẹn ngào.
Tạ Thanh Vân nhíu mày.
Mắt đen như vực sâu bị thanh âm kia chọt đến tâm can.
Bàn tay nắm chặt, trong đầu anh xuất hiện hai ý nghĩ.
Tên Phó Dương này, trước đây đều đi sớm về trễ để tránh thấy mặt Bùi Tuyết Úc.
Bây giờ lại thành ra thế này, tại sao?
Và Tuyết Úc thở dốc đến hụt hơi như vậy, miệng còn đỏ thế kia.
Hai người họ đã hôn bao lâu?
Nếu anh không trở lại, có phải cả hai sẽ cứ hôn nhau như thế mãi?
Tạ Thanh Vân đè nén cảm giác bạo ngược trong lòng.
Anh nâng bước đi đến trước mặt cậu, ngồi xuống nhẹ nhàng giúp cậu vỗ lưng.
Giọng nói trầm thấp.
"... Em không biết thở khi hôn?"
Tuyết Úc một khuôn mặt đáng thương hề hề.
Từ hai má đến đuôi mắt đều ửng hồng, trên cằm vẫn còn ẩm ướt.
Cậu khó khăn thở, như là đã bị nghẹn thật lâu.
Cậu đúng là không biết hô hấp khi hôn.
Phó Dương hung bạo cứ lấn tới đòi hỏi, mà cậu vốn không am hiểu chuyện này chút nào.
Tuyết Úc tuỳ ý để Tạ Thanh Vân vỗ lưng mình.
Cậu thở hổn hển nhìn anh, lúc này mới nhớ đến chuyện cần hỏi.
"Anh tốt nhất nên bịa ra một cái lý do tử tế, để tôi tiếp thu được chuyện anh xuất viện."
Tạ Thanh Vân rũ mắt, gương mặt lạnh lùng, nhưng tay đang đụng trên lưng cậu lại nhẹ đến không tưởng.
"Sau khi cậu đi, hộ sĩ đến kiểm tra nói rằng tôi đã hồi phục tốt, có thể xuất viện sớm."
Thiệt hở?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!