Chương 14: (Vô Đề)

Hà Gia Lâm ngây như phỗng, hoàn toàn chết máy.

Giọng nói mềm mại, hương thơm ngọt ngào, tất cả như biến thành chất độc mê người vờn quanh vành tai.....! Hôn, là ý gì?

Trong đầu hắn xoay vòng vòng, cố giải nghĩa câu nói của cậu.

Ý nghĩ đã bị hắn hung hăng đè nén trong lòng lại như mầm non cố chấp đâm chồi xuyên đất mà lớn lên, khiến hắn không thể không thừa nhận.

Hình như, hắn không có thẳng lắm...

Gương mặt ửng hồng của Bùi Tuyết Úc, âm thanh nhỏ nhẹ của cậu, còn có mùi hương như có như không kia...! Bây giờ, hắn có thể cam đoạn rằng dù cậu nói gì đi chăng nữa, hắn vẫn sẽ bị dắt mũi nắm đi.

Đây rõ ràng không phải là biểu hiện nên có của thẳng nam.

Xong đời rồi.

Lão cha già nếu biết hắn cong, có khi nào đánh gãy chân hắn không?

Đùa thôi.

Không khí giằng co bị hai chữ này đánh vỡ.

Thanh niên xinh đẹp thu hồi tầm mắt, không chút mảy may tiếp tục động đũa ăn cơm.

Mặt mày bình tĩnh, cậu vui vẻ dùng bữa.

"Đó đều là nghĩa vụ của anh ta, khen thưởng gì chứ."

Hơn nữa, Tuyết Úc cũng không muốn cùng người khác ngoài công thụ chính giao tiếp quá nhiều.

Ăn cơm, nói chuyện, giao lưu...! Phiền phức lắm, đó không phải chuyện mà con cá mặn Úc Úc sẽ làm nha.

Thân thể xao động của Hà Gia Lâm lại như bị giội một gáo nước lạnh.

Đùa? Hôn...! là đùa à? Khóe miệng hắn trong nháy mắt hạ xuống.

Tuyết Úc vẫn đang vùi đầu ăn cơm, bỏ lỡ biểu cảm này của thanh niên.

Cậu từ tốn lau miệng, mặt mày híp lại, có chút lười biếng nói.

"Tôi ăn xong rồi. Đi thôi."

Cậu đứng lên, nhưng Hà Gia Lâm vẫn ngồi yên trên ghế.

Vai lưng thẳng tắp, hắn rầu rĩ.

Không tiễn...

Hả?

Tuyết Úc không nghe thấy hắn làu bàu.

Môi đỏ khẽ nhấp, cậu nhìn hắn hoài nghi.

Hà Gia Lâm một bộ dạng không cao hứng, hắn banh mặt nói tiếp.

"Tôi nói là, không tiễn. Tự em đi đi."

Có chút giống cún con hờn dỗi vì không có được khúc xương yêu thích.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!