Edit & Beta: Đòe
Ông chủ cửa hàng đồ gỗ nhìn Lưu Tâm Mi mới ngoài hai mươi, rồi lại nhìn Từ Tử Kỳ năm sáu tuổi, dường như rất khó để lựa chọn nên anh dứt khoát từ bỏ, nói thẳng: "Nếu hai người đều muốn học, vậy có thể học cùng nhau luôn."
Từ Tử Kỳ hừ lạnh quay mặt đi: "Cháu không thèm học cùng với cô ấy!"
Vẻ mặt của Lưu Tâm Mi cũng không đẹp đẽ gì, cố ý nói khích Từ Tử Kỳ: "Con sợ mình học không nhanh bằng dì đúng không?"
Từ Tử Kỳ lập tức xù lông: "Ai sợ chứ?"
Thế nên cuối cùng ông chủ đã nhận cả hai người họ làm học trò.
[ Người mẹ kế này cũng tâm cơ nhỏ mọn quá đấy, không biết nhường con nhỏ một chút nào hả? ]
[ Nhưng tôi đột nhiên cảm thấy khá thú vị khi nhìn mẹ kế và con riêng nhắm vào nhau ]
[ Chiến đi nào! Chiến đi nào! ]
Tiết Hoài Viễn trong quán trà không cách nào thuyết phục được ông chủ nhận nhóc làm học trò, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cậu nhóc ngập ngừng hỏi: "Bác ơi, quán còn thiếu nhân viên không ạ? Con thật sự có thể làm bất cứ việc gì."
Ông chủ nhìn người nhóc, bắt bẻ nói: "Có biết chặt củi không?"
Tiết Hoài Viễn vội vàng gật đầu: "Có!"
Ông chủ dẫn nhóc ra sân sau rồi chỉ vào đống củi chưa chặt xong trong sân: "Đi chặt củi đi, tôi sẽ không tính tiền trà của mấy người nữa."
Tiết Hoài Viễn: "Chặt hết đống này ạ?"
Ông chủ hơi mất kiên nhẫn nói: "Chặt được bao nhiêu thì chặt, ít quá không đủ trả tiền trà, hay thôi cứ đợi bố cậu đến chuộc về đi, được bao nhiêu thì sẽ tính tiền công cho cậu."
Tiết Hoài Viễn không nói hai lời lập tức cầm rìu lên bắt đầu chặt củi, ông chủ thấy nhóc thuần thục như vậy mới yên tâm để nhóc làm tiếp, trước khi đi còn nhắc nhở một câu: "Chú ý an toàn, đừng để mình bị thương, tôi đây không đền nổi đâu."
Tiết Hoài Viễn đáp: "Bác cứ yên tâm, ở nhà cháu đã từng luyện cái này rồi."
Sau đó ông chủ chắp tay rời đi.
Sau khi Tiết Hoài Viễn một hơi chặt xong đống củi, Tiết Triều Đống cũng từ công trường trở về.
Hai người nhận được thông báo từ chương trình là phải tự kiếm bữa trưa.
Tiết Triều Đống đã ăn trưa tại công trường và có xin ông chủ ứng trước một phần lương, anh định quay về chuộc con rồi dẫn nhóc đi ăn trưa thì chợt phát hiện ra thằng nhóc đã tự trả hết tiền trà.
Sau khi Tiết Hoài Viễn báo cáo tiến độ công việc của mình với ông chủ, thấy ông chủ rất hài lòng thì lại hỏi: "Bác ơi, bác có thể suy xét một lần nữa việc nhận học trò không ạ? Cháu có thể làm không lương."
Ông chủ vẫn nhét cho nhóc hai mươi tệ và nói: "Sáng mai sáu giờ nhóc đến đây, bác dẫn nhóc đi hái trà."
Tiết Hoài Viễn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cầm hai mươi tệ cùng Tiết Triều Đống ra phố mua đồ ăn.
Cùng lúc đó, La Nghị Thần cuối cùng cũng thành công trong việc thuyết phục con gái mình học làm đồ gốm, thật ra họ không hề bị thầy thợ gốm làm khó mà trái lại nhận thầy rất dễ dàng.
Về phần bữa trưa, La Nghị Thần trả tiền bằng cách rửa bát ở bếp sau của tiệm cơm.
Sau khi Đào Thi Nam thành công được nhận làm học trò, Đào Diệp Huy cuối cùng cũng ngừng tranh cãi với đoàn làm phim.
Nhưng lúc ăn cơm, ông lại gặp phải tình huống xấu hổ giống Tiết Triều Đống, ăn xong bữa rồi mới biết mình không thể sử dụng số tiền mang theo khi tham gia chương trình mà phải tự tay làm hàm nhai.
Đào Diệp Huy không muốn bỏ mặt mũi để đi làm việc part
-time, tình cờ gặp một người đàn ông trung niên nhận ra mình nên ông dứt khoát vay tiền người kia để trả tiền cơm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!