Edit & Beta: Đoè
Ở một con phố khác, Hạ Tùng Khâu đã tìm được địa chỉ trên thẻ nhiệm vụ và đang xem màn biểu diễn múa rối bóng với Hạ Vân.
Hạ Vân rất có hứng thú với loại hình nghệ thuật này, thậm chí còn lôi từ trong túi ra một cuốn sổ phác thảo vẽ phác họa vài bức ngay tại chỗ, vẽ xong rồi cô mới nhớ ra phải đi hỏi ý kiến của người chủ.
Người biểu diễn múa rối bóng là một ông chú tầm năm sáu mươi tuổi, sau khi xem bức tranh của cô, ông ấy khen cô vẽ đẹp và hỏi Hạ Vân liệu cô có thể vẽ một bức tranh khác cho ông không.
Hạ Vân đồng ý ngay rồi hỏi lại: "Chú muốn cháu vẽ gì ạ?"
Ông chú do dự một lúc mới nói: "Cháu có thể vẽ chân dung không?"
Hạ Vân gật đầu: "Được ạ, nhưng cháu chỉ mang theo bút chì than và một quyển phác thảo nên tranh sẽ là tranh đen trắng, có được không chú?"
Ông chú vội vàng nói: "Đen trắng cũng được, đen trắng càng tốt."
Sau đó ông lại chợt nhớ ra hỏi: "Nếu không nhìn người thật thì cháu có vẽ được không?"
Hạ Vân: "Chú có ảnh chụp không ạ?"
Ông chú lắc đầu có chút thất vọng: "Không có ảnh, chưa kịp đi chụp."
Nói xong ông lại thở dài: "Nếu không được thì thôi vậy."
Hạ Vân: "Vậy chú có thể miêu tả cho cháu biết người ấy trông như thế nào không ạ? Cháu có thể vẽ thử, nếu không giống thì mong chú không trách ạ."
Hai mắt ông chú sáng ngời: "Được được được, không giống cũng chẳng sao, làm phiền cháu rồi."
Nói rồi ông xếp ra hai cái ghế gấp bé cho Hạ Vân và Hạ Tùng Khâu dưới chỗ bóng cây, nồng nhiệt chào đón: "Ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, chút nữa vẽ xong thì chú mua nước ngọt cho hai đứa nhé."
Hạ Vân lễ phép kéo Hạ Tùng Khâu ngồi xuống cùng mình, cô chuẩn bị giấy phác thảo, bút chì than và bắt đầu vẽ theo mô tả của ông chú.
Hạ Tùng Khâu yên tĩnh ngồi bên cạnh không làm phiền đến cô.
Cảnh sắc đường phố thị trấn cổ có hơi ảm đạm, cây táo tàu bên đường đã sống không biết bao năm vươn cao tán lá xanh tươi, che chắn cho người dân dưới gốc cây khỏi cái nắng thiêu đốt giữa trưa và tô điểm thêm màu sắc tươi sáng rực rỡ cho thị trấn cổ xám xịt.
Cơn gió mùa hè thổi qua mang theo sự mát mẻ sảng khoái, những mảnh nắng chiếu xuyên qua bóng cây trên tờ giấy phác họa của Hạ Vân mang đến cho bức tranh một vẻ đẹp khó tả.
[ Không ngờ Hạ Vân lại biết vẽ đó, mấy bức phác họa vừa rồi trông cũng khá đẹp á ]
[ Biết vẽ thì có gì lạ đâu nhỉ, ngày nay có rất nhiều sinh viên mỹ thuật có thể vẽ phác kiểu vậy ]
[ Tui là sinh viên mỹ thuật đây nhưng tui phế quá, trong một khoảng thời gian ngắn như thế tôi chỉ biết mài chì thôi ]
[ +1 sinh viên mỹ thuật, tui đây may mắn vượt qua được kỳ thi mỹ thuật năm nay và được nhận giấy báo trúng tuyển của một trong tám học viện mỹ thuật lớn nhưng tui không phác thảo nổi mấy bức tranh vừa rồi ]
[ Người ngoài ngành có thể không hiểu rõ lắm nhưng tôi nghĩ trình độ của Hạ Vân ít nhất có thể trở thành giảng viên đại học trong một trường nghệ thuật ]
[ Thật hay giả thế? Hay là thủy quân đến kéo độ bàn luận? ]
[ Đây không phải là trình độ của một giáo viên trường nghệ thuật thông thường, bố cục và khả năng bắt ảnh động của cô ấy rất tốt và xuống bút rất nhanh mà không có bất kỳ chỉnh sửa nào trong suốt quá trình, điều này chứng tỏ cô ấy rất thạo nghề và có thể đã tự tạo ra hệ thống hội họa của riêng mình]
[ Nói lắm thế làm gì, dù sao thì tôi không tin cô ấy có thể vẽ được một bức chân dung sau khi nghe ông chú này miêu tả chỉ bằng vài từ ]
[ Điều này không phải là không thể nhưng nó quá khó, nó đòi hỏi sự hiểu biết tốt về sự phân bố của xương người và cơ mặt. Kỹ năng này từng được các cơ quan công an sử dụng để truy lùng nghi phạm trước khi phổ biến chụp ảnh và giám sát ]
[ Chẳng phải Hạ Vân chỉ là một người mẹ đơn thân bình thường thôi hả? Sao cô ấy có thể giỏi như vậy chứ? ]
[ Đúng rồi í, bận chăm sóc con cả ngày thì lấy đâu ra thời gian vẽ vời? Cho dù là trước kia có từng theo học đại học mỹ thuật đi nữa thì chắc chắn đã quên hầu hết các kỹ năng chuyên môn của mình khi phải nuôi con một mình rồi]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!