Chương 50: (Vô Đề)

Edit & Beta: Đòe

Tất cả mọi người đều không ngờ rằng Từ Tử Kỳ lại bất ngờ bùng nổ như vậy, ngay cả Lưu Nham cũng sững sờ.

Nó bị Từ Tử Kỳ đẩy ngã xuống đất mà không kịp phản ứng, phải mất một lúc lâu mới nhớ ra mà bật khóc.

Lưu Tâm Mi ngỡ ngàng nhìn Từ Tử Kỳ giống như một con nghé nhỏ giận dữ mà đẩy ngã Lưu Nham, mãi đến khi tiếng khóc chói tai của Lưu Nham vang lên bên tai, cô mới giật mình tỉnh lại.

Đã rất lâu rồi cô không được ai bảo vệ như thế này, mà người bảo vệ cô lần này lại chỉ là một cậu nhóc mới năm tuổi rưỡi.

Vị cậu ấm nhỏ nhà giàu này vốn dĩ từ trước đến nay luôn tỏ ra rất ghét cô, chưa từng có thái độ tốt gì với cô. Ngay cả chương trình này cậu nhóc cũng chỉ tham gia vì bị bố mình ép buộc.

Ban đầu cô còn tưởng rằng Từ Tử Kỳ sẽ đình công ngay từ tập đầu tiên, nhưng không ngờ cậu nhóc này lại kết bạn trong chương trình, chơi đùa rất vui vẻ, cũng không còn làm ầm lên đòi cắt đứt quan hệ với cô nữa.

Thế nhưng cô biết, trong lòng Từ Tử Kỳ vẫn không chấp nhận cô lắm.

Cô không có kiên nhẫn để dỗ dành trẻ con, cũng không muốn dùng danh nghĩa mẹ kế để lấy lòng Từ Tử Kỳ, càng không định tỏ ra uy quyền của người lớn để ép Từ Tử Kỳ nghe lời mình.

Vốn dĩ cô chưa bao giờ có ý định sinh con, cũng không nghĩ đến việc nuôi nấng một đứa trẻ, dù là con ruột hay không.

Cuộc hôn nhân này cô chẳng có tiếng nói gì, nói thẳng ra chỉ là nhà họ Lưu dùng cô để đổi lấy lợi ích kinh doanh mà thôi.

Kết hôn đã lâu, cô vẫn không thể thích nghi với cái gọi là danh phận "phu nhân hào môn", càng không thể quen với vai trò "mẹ kế".

Cô đang chờ một cơ hội thích hợp, chờ một cơ hội để thoát khỏi cuộc sống vốn không thuộc về mình.

Cô muốn sống cuộc đời của chính mình, làm những điều cô muốn làm.

Đối với "con riêng" này, thực tế cô không dành nhiều sự chú ý.

Nghĩ kỹ lại, cô chẳng qua chỉ làm một bữa ăn cho Từ Tử Kỳ theo yêu cầu của chương trình ở tập trước, và còn ép thằng nhóc gọi cô là chị gái.

Còn chuyện vừa rồi, cô chỉ vì không chịu nổi việc Lưu Nham bắt nạt người khác nên mới giúp Từ Tử Kỳ giành lại cái cánh gà đó.

Thế nhưng Từ Tử Kỳ lại nổi giận vì Lưu Nham mắng cô vài câu. Trước đây, khi Lưu Nham bắt nạt cậu nhóc, cũng chẳng thấy cậu bùng nổ như vậy. Nhưng giờ chỉ vì Lưu Nham mắng một người "mẹ kế" như cô mà cậu nhóc lại đột nhiên bùng nổ.

Thật không hiểu nổi bọn trẻ con đang nghĩ gì.

Lưu Nham vừa khóc vừa bò dậy, giơ chân định đá Từ Tử Kỳ.

Lưu Tâm Mi thở dài, kéo Từ Tử Kỳ ra chỗ khác, một lần nữa túm lấy áo Lưu Nham và nhấc bổng nó lên.

Lưu Hân Đồng ở bên cạnh la lên: "Chị, sao chị có thể để Tử Kỳ bắt nạt Nham Nham được chứ? Như vậy không hay đâu, sẽ dạy hư trẻ con đó. Mau bảo Tử Kỳ xin lỗi Nham Nham đi, sau này không được đánh người nữa."

Lưu Tâm Mi lạnh lùng cười hỏi ngược lại: "Dạy hư trẻ con? Trẻ con nhà các người sớm đã bị dạy hư rồi. Cô tự đếm lại xem, hôm nay Lưu Nham đã làm bao nhiêu chuyện xấu hổ? Chính cháu cô đẩy người ta trước, cũng là nó giành đồ của người khác trước, sao lúc đó không thấy cô nói một câu nào?"

Lưu Hân Đồng bối rối nói: "Nham Nham ở nhà được cưng chiều quen rồi, chị cũng biết mà, em đâu có cách nào. Hơn nữa, chẳng qua chỉ là một cái cánh gà thôi mà. Tử Kỳ bình thường đâu có thiếu ăn uống, nhường Nham Nham một chút thì có sao đâu, cũng chẳng xảy ra chuyện lớn thế này. Với lại, trước đó Nham Nham đâu có cố ý đẩy Tử Kỳ, trẻ con chơi đùa xô xát là chuyện bình thường, nhưng không thể đánh người được."

Lưu Tâm Mi không nể nang đáp trả: "Người khác không phải bố mẹ nó, dựa vào đâu mà phải nhường nó?"

Trong lúc hai người đang tranh cãi, Lưu Nham vùng vẫy, giơ tay chân loạn xạ muốn thoát khỏi tay Lưu Tâm Mi, miệng không ngừng chửi những lời th* t*c khó nghe.

Từ Tử Kỳ từ sau lưng Lưu Tâm Mi chạy ra, giận dữ hét lên với nó: "Câm miệng! Câm miệng!!"

Lưu Tâm Mi liếc nhìn Từ Tử Kỳ, thấy cậu nhóc tức đến đỏ bừng cả mặt, cô không tiếp tục tranh cãi với Lưu Hân Đồng nữa, đè Lưu Nham xuống đất rồi nói với Từ Tử Kỳ: "Cô của cậu ta bảo cậu bắt nạt cậu ta, vậy không bắt nạt thật một chút chẳng phải bị oan sao?"

Từ Tử Kỳ không do dự, nhổ một nắm cỏ từ dưới đất, cả gốc lẫn rễ nhét vào miệng Lưu Nham, vừa nhét vừa nói: "Để xem anh còn chửi người nữa không! Chửi đi! Có bản lĩnh thì chửi tiếp đi!"

Lưu Nham tức đến lồi cả mắt, nhưng chỉ có thể phát ra những âm thanh "ư ử" như chó con.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!