Chương 49: (Vô Đề)

Edit & Beta: Đòe

Dưới ánh nắng rực rỡ của ngày hè, cánh đồng hoa hướng dương trải dài bất tận trông như những ngọn lửa đang cháy, tỏa ra sức sống mãnh liệt.

Mấy đứa nhỏ chạy nhảy, đùa giỡn trên con đường nhỏ đầy cỏ mọc giữa biển hoa, vui vẻ đến mức quên cả đất trời. Chỉ có một mình Mục Vấn Lai đứng im bên cạnh, vẫn giữ vẻ lạnh lùng như thường ngày của một cô thiếu nữ kiêu ngạo.

Mục Bội Chi bước đến hỏi: "Lai Lai, sao con không chơi với các em?"

Mục Vấn Lai quay đầu đáp: "Con đâu phải trẻ con mẫu giáo, chỉ là một cánh đồng hoa hướng dương thôi mà, có gì đâu mà đám nhóc kia vui mừng như mấy con cún vậy."

Mục Bội Chi bật cười: "Đúng rồi, con không phải trẻ con mẫu giáo nữa, con đã tốt nghiệp tiểu học rồi. Nhưng Lai Lai à, dù là trẻ con hay người lớn, khi nhìn thấy những thứ đẹp đẽ, tâm trạng ai cũng trở nên thoải mái."

Mục Vấn Lai mặt không cảm xúc: "Con đâu có tâm trạng không tốt."

Mục Bội Chi cười lắc đầu, đưa chiếc ba lô cho con gái, sau đó chạy đến chơi đùa cùng mấy đứa trẻ.

Nhìn thấy mẹ mình không hề tỏ ra nghiêm túc chút nào, Mục Vấn Lai cũng chỉ biết lắc đầu, thở dài.

Mục Bội Chi chơi đùa với bọn trẻ một lúc, rồi bất ngờ bế con trai lên xoay vòng vòng.

Mục Vấn Lai nhìn thấy cậu em trai nhỏ vui sướng hét lên, trông có vẻ rất thích thú, cuối cùng không chịu nổi nữa, đặt cả hai chiếc ba lô xuống đất, chạy tới giành em trai với mẹ.

La Chu Chu đứng nhìn cảnh em trai đáng yêu được dì Mục và chị gái Mục lần lượt bế lên xoay vòng, lòng đầy ngưỡng mộ. Đợi mãi, cô bé mới thấy bố mình từ từ đi đến.

La Chu Chu có chút bất mãn, trong lòng thầm trách bố sao mà chậm chạp quá. Cô bé lao như một tên lửa nhỏ vào lòng bố, ngước mặt lên nói: "Bố ơi, con cũng muốn được bế lên cao và xoay vòng vòng!"

La Nghị Thần mỉm cười, bế con gái lên, hai bàn tay lớn giữ chắc nách cô bé, rồi từ từ xoay tròn.

La Chu Chu không hài lòng, thúc giục: "Bố ơi, nhanh hơn nữa! Bố nhìn chị Mục còn xoay nhanh hơn bố kìa!"

La Nghị Thần đành phải tăng tốc, giả vờ mình là một chiếc ngựa quay vòng trong công viên, miễn sao con gái vui vẻ là được.

Đào Thi Nam đứng bên cạnh phấn khích hét lên: "Chị Chu Chu cũng bay lên rồi!"

Hạ Vân lấy máy ảnh từ trong túi ra, hỏi: "Mọi người có muốn chụp ảnh không?"

Mục Mộc là người đầu tiên đáp lại: "Muốn! Con muốn chụp cùng mẹ và chị gái!"

Hạ Tùng Khâu ngay lập tức hùa theo: "Mẹ ơi, con muốn chụp với Mộc Mộc!"

Từ Tử Kỳ chậm một bước: "Cháu cũng muốn chụp với Mộc Mộc!"

La Chu Chu: "Chụp hình, chụp hình! Con muốn chụp với hoa hướng dương!"

Đào Thi Nam: "Chị Chu Chu, em có thể chụp chung với chị được không?"

La Chu Chu: "Được chứ, chúng ta cùng chụp với hoa hướng dương nhé!"

Mấy đứa trẻ ríu rít bàn tán, Hạ Vân cười nói: "Không cần vội, các con cứ chơi trước đi, để cô chụp mấy tấm tự nhiên, lát nữa sẽ chụp chung."

La Chu Chu nhảy xuống khỏi tay bố, nhìn xung quanh thấy hoa hướng dương quá cao, cô bé lo rằng lúc chụp hình sẽ không thể lấy được cả mình và hoa vào khung hình, nên định bẻ một bông hướng dương để cầm trên tay chụp.

La Nghị Thần ngăn lại: "Chu Chu, nếu con bẻ bông hoa này, nó sẽ không ra được hạt hướng dương đâu."

La Chu Chu: "Nhưng con không muốn ăn hạt hướng dương, con chỉ muốn có bông hoa thôi mà."

La Nghị Thần: "Vậy đợi quay xong chương trình, bố sẽ mua cả bó hướng dương cho con, được không? Còn những bông này là của các cô chú ở nông trại trồng để thu hoạch hạt hướng dương đấy."

La Chu Chu: "Nhưng con muốn ngay bây giờ cơ. Con muốn chụp với hoa hướng dương cùng em Nam Nam. Hoa hướng dương cao quá, con với Nam Nam không cao bằng, không chụp chung được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!