Chương 48: Siêu cấp đáng yêu

Edit & Beta: Đòe 

Mục Mộc nhìn Hạ Tùng Khâu bên trái, lại nhìn Từ Tử Kỳ bên phải. Hai người bạn nhỏ đều đang chằm chằm nhìn cậu, rõ ràng là muốn cậu ăn miếng đào của mình đưa tới. 

Hạ Tùng Khâu và Từ Tử Kỳ liếc nhau một cái, cả hai như đang thi đua, đều đưa miếng đào trong tay mình về phía Mục Mộc, đồng thanh nói: "Mộc Mộc, ăn miếng của anh/tớ trước đi." 

Mục Mộc còn chưa kịp chọn, đã nghe Hạ Tùng Khâu nói: "Miếng của anh ngọt hơn, là cắt từ trái đào to nhất đấy." 

Từ Tử Kỳ không chịu thua, nói: "Miếng của tớ cũng ngọt, hơn nữa còn đẹp hơn, đỏ rực luôn." 

Mục Bội Chi nhìn cậu con trai nhỏ khó xử giữa hai người bạn, trong lòng âm thầm bật cười. 

Trẻ con bây giờ sao mà ham thắng thua thế, chuyện gì cũng phải tranh giành, ngay cả bạn chơi cũng phải ganh đua. 

Tất cả cũng tại con trai cô quá được yêu quý mà thôi. 

Mục Mộc suy nghĩ mãi, cuối cùng cậu đưa hai bàn tay nhỏ ra, đồng thời nhận lấy cả hai miếng đào mà hai người bạn nhỏ đưa tới. 

Cậu cắn một miếng nhỏ miếng đào ngọt hơn của Hạ Tùng Khâu, thấy Từ Tử Kỳ tỏ vẻ không vui, cậu chưa kịp nuốt xuống đã vội cắn thêm một miếng to miếng đào đẹp hơn của Từ Tử Kỳ. 

Hai miếng cộng lại làm hai bên má của cậu phồng lên, cậu cố gắng nhai, trông giống hệt một chú sóc nhỏ đang giấu đầy thức ăn trong miệng. 

[ Ha ha ha, cục cưng Mộc thật khổ quá mà ] 

[ Từ nhỏ đã học cách cân bằng giữa các bên là như thế này đây ] 

[ Hu hu hu, tui cũng muốn được cục cưng yêu thương ] 

[ Mỗi lần nhìn bé Mộc ăn là mình lại thèm, đào đặt ship mãi chưa tới, sốt ruột quá ] 

[ Chú sóc nhỏ dễ thương quá, muốn bẹo má ghê ] 

Hạ Tùng Khâu hơi lo lắng, nhìn Mục Mộc đang ăn đào, hỏi: "Mộc Mộc có phải miếng của anh ngọt hơn không?" 

Từ Tử Kỳ cũng căng thẳng: "Miếng của tớ cũng ngọt đúng không?" 

Mục Mộc cố gắng nhai miếng đào trong miệng, không có thời gian trả lời câu hỏi của họ. 

Mục Vấn Lai thấy em trai ăn vất vả như vậy, nói với hai cậu bé đang tranh giành: "Thôi được rồi, tự ăn của các em đi, Mộc Mộc sắp nghẹn đến nơi rồi." 

Hạ Tùng Khâu lườm Từ Tử Kỳ một cái, thầm nghĩ tất cả là tại Từ Tử Kỳ, nếu không có Tử Kỳ tranh với anh, Mộc Mộc chỉ cần ăn miếng đào anh đưa thì đã chẳng bị nghẹn. 

Từ Tử Kỳ không chịu thua, lườm lại, nghĩ nếu không có Hạ Tùng Khâu, Mộc Mộc đã không phải ăn nhiều như vậy, có thể từ từ thưởng thức miếng đào đẹp và ngon mà cậu nhóc đã chọn. 

Hai người dùng ánh mắt đấu qua đấu lại, cuối cùng đều hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi không thèm để ý đến nhau. 

Mục Mộc khó khăn lắm mới ăn xong miếng đào trong miệng, còn chưa kịp thở phào thì đã thấy hai người bạn nhỏ đang giận dỗi. 

Cậu định đi khuyên nhủ, nhưng bị chị gái kéo lại và đút cho một quả nho đã bóc vỏ, chua chua ngọt ngọt rất ngon. 

Mục Mộc phồng một bên má tiếp tục ăn nho, Mục Vấn Lai bên cạnh nói: "Đừng để ý đến họ, chờ họ tự giận chán thì thôi." 

Mục Mộc cảm thấy chị nói đúng, nên lại ăn thêm một quả cà chua bi mẹ đút cho. 

Ăn ngon quá đi! 

Hạ Tùng Khâu và Từ Tử Kỳ nhìn Mục Mộc bận rộn ăn trái cây do mẹ và chị gái đút cho, hoàn toàn không thèm để ý đến họ. 

Hai người lại liếc nhìn nhau một cái, ngầm hiểu rằng tạm thời đình chiến. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!