Edit & Beta: Đòe
[Góc giải thích: Trong truyện, ở mỗi tình huống và mỗi quá trình bộc lộ tính cách của nhân vật thì bảnh sẽ linh hoạt thay đổi theo nhé, không phải bảnh xưng hô lộn xộn đâu. Chỉ hơi bị đảo lộn lúc đầu vì mình chưa xác định được nhân vật ấy sẽ như thế nào á.]
Nghe thấy chỉ còn ba phút cuối, hầu như tất cả các khách mời đều bừng lên tinh thần, ngay cả La Chu Chu, người nãy giờ chỉ "làm màu," cũng xách giỏ nhỏ của mình tiếp tục hái quả.
Quà bí mật mà chương trình đưa ra là gì không quan trọng, điều quan trọng là nếu thua sẽ rất mất mặt. Dù thế nào cũng không thể đứng chót bảng.
Vừa hái quả, La Chu Chu vừa hét to với bố: "Bố ơi, nhanh lên một chút! Sắp hết thời gian rồi!"
La Nghị Thần mồ hôi nhễ nhại, còn phải tiếp tục nghe con gái thúc giục.
Anh vội đáp một tiếng, cố gắng tăng tốc.
[ Haha, thật không ngờ thầy La lại là một ông bố nghiện con gái như vậy. Bảo sao Chu Chu muốn làm gì thì làm. ]
[ Tôi cũng muốn có một người bố như vậy, bố cố thêm chút nữa, con chỉ việc nằm chơi thôi. ]
[ Các bạn ơi, học được chưa? Mau về nhà bắt bố mình "cày" nào! ]
[ Đây chính là ví dụ minh họa cho "dạy con ngược" (1) đúng không? Học xong rồi, học xong rồi. ]
(1) Các phụ huynh trẻ từ bỏ phương pháp kỷ luật truyền thống, thay vào đó áp dụng một phương pháp thúc đẩy hành vi xấu của con lên tối đa, từ đó dạy con bài học.
Tốc độ của Đào Thi Nam đã chậm lại từ lâu, dù cô bé có muốn nhanh hơn nữa, thể lực cũng không cho phép, dó thể kiên trì đến giờ đã là rất cố gắng.
Trịnh Ngọc Đường cũng cảm thấy mệt mỏi, trước khi kết hôn với Đào Diệp Huy, nhà cô dù không quá giàu có nhưng cũng chưa từng để cô phải chịu khổ.
Dù sau khi kết hôn phải chăm con, trong nhà vẫn có người giúp việc hỗ trợ. Những việc cô cần tự tay làm rất ít, nên sức lực của cô chủ yếu dùng để giám sát con gái học tập.
Bỗng dưng phải làm công việc nặng nhọc như thế này, cô thực sự không chịu nổi.
Tuy nhiên, thù lao từ chương trình là nguồn kinh tế chính của cô lúc này. Dù chỉ là một trò thi nhỏ trong chương trình, cô cũng không thể lơ là, không để khán giả nghĩ rằng mình đang qua loa.
Trịnh Ngọc Đường gắng gượng chịu đựng, tiếp tục làm việc, đồng thời không quên cổ vũ con gái: "Nam Nam, cố gắng thêm chút nữa, sắp kết thúc rồi! Chúng ta phải thắng!"
Đào Thi Nam cố chịu cơn đau từ bàn tay, gật đầu đáp: "Vâng, con sẽ cố gắng, mẹ cũng cố lên!"
[ Trời ơi, tui cảm giác lát nữa Nam Nam tháo găng tay ra, tay chắc chắn sẽ sưng lên. ]
[ Mẹ cô bé nghiêm khắc quá, nửa tiếng rồi mà không một lần chủ động cho con nghỉ. ]
[ Nhưng mẹ cô bé cũng không nghỉ, làm cũng rất vất vả. ]
[ Người mẹ này tuy nghiêm khắc nhưng ít nhất làm gương, hơn hẳn những phụ huynh chỉ biết yêu cầu con nghiêm khắc nhưng lại dễ dãi với chính mình. ]
[ Nhưng Nam Nam còn nhỏ mà, xót xa cục cưng quá. ]
[ Mẹ dù có cố gắng thế nào thì cũng vì là người trưởng thành rồi, còn Nam Nam chưa đến 6 tuổi đâu đó ]
[ Nam Nam nên học Chu Chu kìa, nhìn Chu Chu thông minh ghê, biết nghỉ ngơi rồi quay lại thúc giục bố làm tiếp. ]
Từ Tử Kỳ cũng mệt đến mức không chịu nổi nữa. Tay đau, cánh tay cũng mỏi nhừ, thậm chí cầm kéo cũng không vững, chỉ muốn nghỉ ngơi.
Nhưng nhìn thấy phía trước Lưu Tâm Mi vẫn tiếp tục, tốc độ hoàn toàn không giảm, cậu bé không muốn thua chút nào, cắn răng quyết tâm tiếp tục.
Ở tập trước, khi học làm chim gỗ nhỏ, Lưu Tâm Mi đã học nhanh hơn cậu. Lần này, cậu nhóc nhất định không thể thua!
[ Thất Thất cố lên! ]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!