Chương 45: (Vô Đề)

Edit & Beta: Đòe

Khi xuống xe, Mục Mộc bỗng nhiên gọi với anh từ phía sau: "Anh Tùng Khâu, đợi em một chút."

Hạ Tùng Khâu đứng yên tại chỗ, chờ Mục Mộc tiến đến nắm tay mình một chút rồi lại buông ra. Sau đó, cậu lại được chị gái bế xuống xe.

Từ Tử Kỳ đứng cạnh hỏi đầy khó hiểu: "Mộc Mộc gọi cậu làm gì vậy?"

Hạ Tùng Khâu nắm chặt thứ trong tay, nói dối: "Không có gì."

Từ Tử Kỳ hơi ghen tị, nói với vẻ chua loét: "Rõ ràng tớ lớn tuổi hơn hai cậu, tại sao Mộc Mộc chỉ gọi cậu là anh Tùng Khâu và gọi tớ là Thất Thất?"

Hạ Tùng Khâu liếc nhìn cậu: "Cậu không thích Mộc Mộc gọi cậu là Thất Thất à?"

Từ Tử Kỳ giật mình lắc đầu nguầy nguậy, cố tình nói to: "Tớ không phải không thích nhưng tớ cũng muốn cậu ấy gọi tớ là anh."

Hạ Tùng Khâu đầy tự hào nói: "Em ấy đã có anh trai rồi, sẽ không tùy tiện gọi người khác là anh đâu."

Từ Tử Kỳ không chịu thua: "Tớ biết cậu ấy có hai anh ruột, nhưng cậu ấy vẫn gọi cậu là anh mà!"

Hạ Tùng Khâu ưỡn ngực tự tin: "Bởi vì bọn tôi thân thiết, hôm qua bọn tôi còn cùng đi máy bay tới đây. Không ghi hình, bọn tôi vẫn thường chơi với nhau."

Từ Tử Kỳ kinh ngạc trợn tròn mắt, vội vàng đuổi theo hỏi: "Cậu nói cái gì? Hai cậu chơi với nhau mỗi ngày á? Tại sao? Nhà cậu và cậu ấy ở gần nhau à?"

Hạ Tùng Khâu: "Cũng không gần lắm, để đến nhà tôi Mộc Mộc phải đi mất 10 phút."

Từ phòng khách nhà Mục Mộc ra ngoài, đi qua vườn hoa đến cổng lớn nhà họ mất khoảng năm

- sáu phút nhưng vì Mục Mộc chân ngắn nên phải mất đến 10 phút.

Từ Tử Kỳ vẫn rất ô mai gót: "Từ khi nào mà hai nhà ở gần nhau vậy? Cùng chung một tiểu khu à?"

Hạ Tùng Khâu "ừ" một tiếng, sờ chú cá heo nhỏ Mục Mộc lén nhét vào tay mình, khóe môi không khỏi nhếch lên đầy hứng khởi.

[ Haha, lần này Khâu Khâu thắng rồi ]

[ Thất Thất nóng lòng ra mặt! Chắc ẻm cũng muốn làm hàng xóm với bé Mộc á ]

[ Không phải nói rằng nhà Khâu Khâu trước đây ở nước ngoài à? Họ về nước định cư rồi sao? ]

[ Giờ ghi hình trong nước, nếu ở nước ngoài, mỗi tuần bay đi bay lại thì phiền phức lắm, còn lệch múi giờ nữa. ]

[ Khâu Khâu, nói cho tui biết em và cục cưng sống ở khu nào đi, tui bắt đầu tiết kiệm tiền mua nhà đây! ]

[ Thôi bỏ đi, thôi bỏ đi, chắc người ta đều sống trong biệt thự lớn, cả đời tôi làm công e rằng còn không mua nổi một cái nhà vệ sinh ]

[ Đợi tôi giàu lên rồi, sẽ chuyển đến làm hàng xóm với bé Mộc và Khâu Khâu ]

Từ Tử Kỳ đi theo sau Hạ Tùng Khâu, cảm thấy tên này thật sự hơi đáng ghét, không ngờ lại âm thầm tìm ra địa chỉ nhà của Mộc Mộc, còn chuyển nhà đến làm hàng xóm với Mộc Mộc nữa!

Nếu, nếu mẹ cậu nhóc còn ở đây, cậu nhóc cũng muốn về nhà nói với mẹ rằng mình muốn chuyển đến ở cạnh Mộc Mộc.

Nhưng bây giờ cậu nhóc không còn mẹ nữa, bố sẽ không đồng ý, thậm chí bố còn không có thời gian để nghe cậu nhóc nói.

Từ Tử Kỳ cảm thấy buồn, cúi đầu ỉu xìu đi sau Hạ Tùng Khâu.

Lưu Hân Đồng dắt cháu trai đi đến bên cạnh Lưu Tâm Mi và nói: "Chị, con trai chị trông không vui lắm, chị không đi dỗ thằng bé sao?"

Lưu Tâm Mi lạnh lùng liếc cô ta một cái, sải bước chân dài đi thẳng về phía trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!