Edit & Beta: Đòe
Trên máy bay, Mục Mộc đánh một giấc, đến khi máy bay hạ cánh mới tỉnh dậy.
Lần này điểm quay phim là một trang trại ở miền Bắc, nhiệt độ ban đêm khá thấp, vừa bước xuống cabin, Mục Mộc đã cảm thấy gió lạnh thổi qua.
Mục Bội Chi bế con trai lên, thuận tay đội mũ áo hoodie cho cậu, rồi hỏi: "Lạnh không?"
Mục Mộc lắc đầu: "Bây giờ không lạnh nữa, mẹ và chị có lạnh không ạ?"
Mục Bội Chi ôm con trai ấm áp, không thấy lạnh chút nào, nói với cậu: "Mẹ không lạnh, nhưng chị con có lẽ hơi lạnh đấy."
Mục Mộc vội vàng nhắc nhở Mục Vấn Lai: "Chị ơi, chị kéo khóa áo khoác lên đi, đừng để bị lạnh."
Thực ra Mục Vấn Lai thấy nhiệt độ này rất dễ chịu, hơi mát mẻ, nhưng mẹ và em trai nghĩ cô bé lạnh, nên dù giải thích thế nào cũng không được, cuối cùng vẫn phải kéo khóa áo khoác lên.
Hạ Tùng Khâu và Hạ Vân cũng mặc áo khoác, cả nhóm người rời sân bay, đến khách sạn do đoàn phim sắp xếp.
Mục Mộc vốn định tìm Từ Tử Kỳ chơi nhưng giờ đã quá muộn, ăn cơm xong cậu lại buồn ngủ.
Cậu là người đầu tiên vào phòng tắm, tắm xong thay bộ đồ ngủ hình gấu nhỏ, rồi leo lên giường.
Giường ở khách sạn này khá cao, với chiều cao của một nhóc tì như cậu thì không thân thiện chút nào.
Mục Mộc leo mãi mà không lên được, cuối cùng bỏ cuộc, giơ tay về phía mẹ nói: "Mẹ ơi, bế con lên đi."
Mục Bội Chi giả vờ như không nhìn thấy cảnh con trai cố leo lên giường vừa nãy, quay lại đáp lời, nhẹ nhàng nhấc cậu lên giường.
Mục Mộc chổng mông bò từ mép giường lên đầu giường. Bộ đồ ngủ hình gấu nhỏ của cậu có một cái đuôi ngắn, mỗi lần cậu động đậy, cái đuôi lại lắc lư.
Mục Bội Chi bị vẻ đáng yêu của con trai làm mê hoặc, không nhịn được đưa tay ra nắm cái đuôi ngắn ấy.
Cậu lập tức quay đầu lại nhìn mẹ, trong ánh mắt mang chút trách móc, giọng mềm mại hỏi: "Mẹ làm gì á?"
Mục Bội Chi cười nói: "Mẹ sờ cái đuôi nhỏ của con trai mẹ, không được sờ sao?"
Mục Mộc ngồi xuống, thở dài một cách bất lực: "Mẹ thật trẻ con."
Mục Bội Chi lấy chiếc chăn nhỏ thường dùng của con trai từ vali ra, cảm thấy hơi mỏng nên nói: "Hôm nay con ngủ cùng mẹ nhé, chúng ta đắp chăn lớn, nếu không đêm sẽ lạnh."
Mục Mộc có chút ngại ngùng, chui vào chăn nói: "Mẹ ngủ cùng chị đi, con có thể tự ngủ được mà."
Đúng lúc đó Mục Vấn Lai cũng vừa từ phòng tắm bước ra, Mục Bội Chi liền hỏi: "Lai Lai, em trai muốn mẹ ngủ cùng con đấy."
Động tác lau tóc của Mục Vấn Lai chững lại, cô bé muốn từ chối, nhưng ánh mắt lo lắng của cả em trai lẫn mẹ đều khiến cô bé không thể nói ra lời từ chối.
Cuối cùng, cô bé đành miễn cưỡng nói: "Con thế nào cũng được."
Mục Bội Chi mỉm cười: "Vậy được, hôm nay mẹ sẽ ngủ cùng Lai Lai."
Mục Mộc lập tức kéo chăn kín đầu rồi nhắm mắt lại: "Mẹ ngủ ngon, chị ngủ ngon."
Mục Bội Chi còn chưa kịp nói chúc ngủ ngon với con trai út, đã phát hiện bé con đã lăn ngủ say rồi.
Cô hạ giọng nói với con gái: "Lai Lai, con xem, giấc ngủ của cục cưng Mộc thật khiến người ta ghen tị quá."
Mục Vấn Lai mỉm cười, khẽ đáp: "Đúng vậy, con chưa từng gặp ai mà nói ngủ là ngủ ngay được như em ấy."
Huống chi, sau khi ngủ rồi, trời long đất lở cũng không động được. Ngày hôm nay trên máy bay cũng thế, cảm giác tăng trọng và mất trọng trong lúc cất cánh và hạ cánh cũng không làm em ấy tỉnh dậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!