Chương 43: (Vô Đề)

Edit & Beta: Đòe

Vì hôm sau phải quay tập thứ hai của chương trình thực tế, Mục Bội Chi về nhà bắt đầu chuẩn bị hành lý.

Cô không yên tâm để con gái ở nhà một mình, dù Lai Lai đã đồng ý uống thuốc nhưng cô vẫn lo lắng con gái sẽ gặp ác mộng vào ban đêm.

Thuốc chỉ có tác dụng hạn chế, bác sĩ cũng khuyên rằng bố mẹ nên dành nhiều thời gian ở bên con trong thời gian này.

Bố của bọn trẻ dù có về nhà buổi tối cũng chẳng giúp được gì, muốn trông cậy ông ở bên con gái còn không bằng nhờ đến Tôn Thanh Lan.

Mục Bội Chi suy nghĩ mãi, cuối cùng đi gõ cửa phòng Mục Vấn Lai.

Mục Vấn Lai đang ghi lại những thông tin từ giấc mơ, dù rất tự tin vào trí nhớ của mình nhưng cô bé vẫn sợ quên mất điều gì, nên đành dùng máy tính để ghi chú lại.

Nghe thấy có người gõ cửa, cô bé còn tưởng em trai từ nhà hàng xóm về thì đóng laptop lại và ra mở cửa. Nhưng người đứng ngoài là mẹ cô bé, điều này làm cô bé bất ngờ.

Mục Vấn Lai ngạc nhiên hỏi: "Mẹ, có chuyện gì ạ?"

Mục Bội Chi thăm dò: "Lai Lai con có muốn đi quay chương trình cùng em trai không? Mẹ vừa hỏi tổ chương trình, họ nói rất hoan nghênh con."

Mục Vấn Lai sững người, theo phản xạ định từ chối, cô bé không muốn bị nhiều cư dân mạng theo dõi, bình phẩm.

Mục Bội Chi vội vàng ngắt lời trước khi cô bé nói ra lời từ chối: "Lai Lai con xem này, mẹ và em trai đi rồi, nhà chỉ còn lại mình con. Dù con có thể qua nhà Thanh Thanh chơi, nhưng ba ngày này con sẽ không gặp em trai, em trai sẽ nhớ con đấy."

Nếu là một tuần trước, nghe những lời này, Mục Vấn Lai sẽ chẳng động lòng nhưng giờ đây, cô bé thực sự không muốn xa em trai.

Thấy con gái có vẻ dao động, Mục Bội Chi nói thêm: "Hơn nữa, chương trình lần này quay ở nông trại, không biết tổ chương trình lại bày trò thử thách gì, con không muốn giúp em trai sao?"

Nghe đến đây, Mục Vấn Lai cuối cùng đồng ý: "Vậy được rồi, con đi với mẹ."

Cậu em trai nhỏ nhắn yếu đuối như thế, nếu tổ chương trình thật sự bắt cậu làm việc đồng áng, cô bé nhất định phải giúp một tay.

Không thể để em trai bị mất mặt trên chương trình như lần trước.

Mục Mộc chơi với Hạ Tùng Khâu một lát, trở về nhà nghe mẹ nói chị gái cũng sẽ đi quay chương trình cùng mình, cậu vui sướng nhảy cẫng lên.

Cậu một hơi chạy lên tầng ba, lao vào phòng chị gái và hỏi: "Chị ơi! Chị sẽ đi quay chương trình cùng bọn em à?"

Mục Vấn Lai gật đầu, tiện tay xoa má cậu em trai mềm mại rồi mở vali nói: "Chị đang thu dọn hành lý đây."

Mục Mộc hào hứng chạy quanh chị, còn định giúp một tay.

Mục Vấn Lai bế cậu lên đặt vào chiếc ghế treo không cho cậu nghịch, rồi bóc một viên chocolate nhét vào miệng cậu, bảo: "Lát nữa phải đi rồi, em đừng làm rối chị nữa."

Mục Mộc lần đầu tiên ngồi lên ghế treo của chị, vừa ăn chocolate chị cho vừa đung đưa chân. Ăn xong, cậu lại nói: "Chị ơi, sau khi quay chương trình về, mình cùng chơi xích đu nhé."

Mục Vấn Lai vừa xếp quần áo vừa đáp: "Phải bảo bố mẹ dựng xích đu trong vườn đã."

Mục Mộc vỗ tay vui mừng, hào hứng nói: "Hay quá! Lát nữa em sẽ bảo mẹ dựng hẳn bốn cái liền, để khi anh cả và anh ba về, chúng ta có thể chơi cùng nhau."

Mục Vấn Lai đã quen với việc cậu nhóc cứ hay nhắc đến hai người anh của mình, nhưng cô bé vẫn cảm thấy hơi khó hiểu: "Em cũng thích anh ba của em à?"

Mục Mộc gật đầu, như đó là điều hiển nhiên: "Thích chứ ạ."

Mục Vấn Lai nhíu mày, nhìn cậu em nhỏ hỏi một cách nghiêm túc: "Vậy em thích chị hơn, hay thích anh ba hơn?"

Mục Mộc cảm thấy câu hỏi này rất nguy hiểm, nếu trả lời không khéo chị sẽ buồn.

Trong lòng cậu, vị trí của anh chị đều quan trọng như nhau, chỉ đứng sau mẹ nhưng mấy ngày nay cậu chơi với chị rất vui, trong khi anh ba thì chưa gặp mặt lần nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!