Chương 42: (Vô Đề)

Edit & Beta: Đòe

Mục Bội Chi đưa hai đứa nhỏ đến bệnh viện của nhà Quý Thanh Thanh để làm kiểm tra sức khỏe cùng cô bé.

Kết quả kiểm tra rất nhanh đã có: cả ba đứa trẻ đều khỏe mạnh, các chỉ số đều bình thường.

Mục Bội Chi và Trần Gia Thư nghe bác sĩ thông báo xong thì thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng nghĩ đến việc sáng nay suýt nữa thì không gọi được con gái dậy, Mục Bội Chi vẫn thấy lo lắng.

Lúc đó cô còn nghĩ con gái có thể cần thở máy, tay run rẩy khi gọi cấp cứu, sợ rằng Lai Lai đang mắc bệnh nguy cấp, không kịp đưa đến bệnh viện.

Thật ra, khi phát hiện con gái còn chưa dậy, cô không nghĩ ngay đến việc lên kiểm tra, tưởng con gái ngủ bù vì tối qua không ngủ ngon, thậm chí còn định để phần bữa sáng cho cô bé tự ăn khi đã dậy.

Nhưng cậu con út sau khi dậy lại không thấy chị, nghe nói chị chưa xuống, lập tức kéo cô lên lầu gọi chị dậy.

Cô nghĩ, nếu không phải con trai kéo bà lên, để Lai Lai một mình trong phòng, liệu có xảy ra chuyện không?

Nhưng cô chắc chắn, dù con gái không có vấn đề về thể chất, thì tâm lý cũng đã bị k*ch th*ch bởi chuyện ngày hôm qua.

Vì cả ba đứa trẻ đều quá thông minh và trưởng thành sớm nên cô thường quên mất tuổi thật của ba đứa lớn.

Nhìn số tuổi trên báo cáo kiểm tra, cô mới nhận ra rằng Lai Lai vẫn chưa đầy 10 tuổi.

Con gái nhà khác ở độ tuổi này có lẽ vẫn thường nũng nịu với bố mẹ, thậm chí gặp con côn trùng còn hét toáng lên, cần bố mẹ an ủi.

Nhưng con gái cô hôm qua tận mắt chứng kiến bạn thân suýt chết đuối, cô lại không kịp an ủi con bé nhiều hơn, mà bận làm việc đến tối muộn mới về.

Thịnh Hạo Tồn – lão chồng khô khan kia thì không thể trông cậy được, bảo ông về sớm ăn cơm với con, ông chỉ ăn cơm rồi thôi, chẳng hề bận tâm gì thêm.

Mục Bội Chi thầm thở dài trong lòng, kéo Trần Gia Thư qua một bên hỏi nhỏ: "Thanh Thanh nhà chị đêm qua ngủ thế nào? Có bị chuyện ban ngày làm sợ không?"

Trần Gia Thư gật đầu: "Bị sợ chứ, đêm qua còn mơ thấy ác mộng. Nửa đêm tôi dậy thấy nhịp thở con bé không đều, người còn đổ mồ hôi trộm, vội đánh thức nó dậy, nhưng hỏi nó thì bảo không sao, còn bảo tôi đừng lo. Chị nói xem, làm bố mẹ sao không lo được?"

Mục Bội Chi cũng nói: "Lai Lai cũng mơ ác mộng. Sáng nay tôi với bé Mộc lên gọi dậy, phát hiện gọi thế nào cũng không tỉnh, con bé còn nín thở, làm tôi sợ đến mức gọi cấp cứu luôn."

Trần Gia Thư sửng sốt: "Nghiêm trọng vậy sao? Bảo sao chị lại bắt con bé đi kiểm tra. Nghe giống kiểu phát tác hoảng sợ, lát nữa đưa bọn trẻ đi gặp bác sĩ tâm lý xem sao. Trẻ con tuổi này dễ bị dọa lắm, mà chúng lại sắp vào tuổi dậy thì, bắt đầu có bí mật riêng, có chuyện trong lòng không muốn nói với phụ huynh. Biết đâu đối diện với bác sĩ tâm lý lại chịu nói.

Ôi, giá mà bọn trẻ đều như Mộc Mộc nhà chị thì tốt biết mấy."

Mục Bội Chi gật đầu tán thành: "Đúng thế, giá như chúng đều như bé Mộc, có gì trong lòng là chủ động nói ra thì tốt biết bao."

Hai người bàn bạc một lúc, rồi gọi riêng từng đứa con gái đến hỏi ý kiến.

Quý Thanh Thanh thấy mẹ lo lắng nên đồng ý không chút do dự.

Cô bé nghĩ mình không sao nhưng mẹ không yên tâm thì cứ đi xem thử cũng được. Để bác sĩ nói mình không sao, mẹ mới an tâm được, cô bé cũng quen rồi.

Mục Vấn Lai thì có chút phản kháng, cô bé không nhìn mẹ mình, quay mặt đi nói: "Con không sao, chỉ là mơ thấy ác mộng thôi, không cần gặp bác sĩ tâm lý."

Mục Bội Chi  cố gắng khuyên nhủ: "Vẫn nên đi gặp bác sĩ xem sao. Lai Lai yên tâm, bác sĩ sẽ không tiết lộ bí mật của con, mẹ cũng không hỏi chi tiết gì đâu. Chỉ làm bài trắc nghiệm tâm lý, rồi trò chuyện một chút, rất nhanh sẽ xong."

Mục Vấn Lai nhớ lại giấc mơ thấy mình gặp bác sĩ tâm lý, miễn cưỡng gật đầu.

Cô bé nghĩ nếu không đồng ý, mẹ có thể sẽ dai dẳng không buông giống như trong mơ.

Cô bé cảm thấy mình không có bệnh, dù có vấn đề tâm lý, cô bé cũng sẽ không để bác sĩ phát hiện.

Trong mơ cô bé đã làm được, hiện tại chắc chắn cũng sẽ làm được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!