Chương 41: Ác mộng

Edit & Beta: Đòe

Sau khi tình trạng của Quý Thanh Thanh ổn định, Trần Gia Thư đã chuyển con gái đến bệnh viện của gia đình mình.

Quý Thanh Thanh cảm thấy sức khỏe mình đã không còn vấn đề gì, không cần phải ở lại bệnh viện nữa, nhưng Trần Gia Thư lại không yên tâm, cô nhất quyết muốn để con gái tiếp tục ở lại bệnh viện quan sát thêm hai ngày, Quý Thanh Thanh đành bất đắc dĩ đồng ý.

May mắn là luôn có Lai Lai bên cạnh cô bé, giúp cô bé không cảm thấy quá buồn chán trong phòng bệnh.

Mục Vấn Lai ngồi cạnh giường bệnh của Quý Thanh Thanh, kể cho cô bé nghe về các sinh vật cổ đại, Quý Thanh Thanh nghe chăm chú, hoàn toàn không cảm thấy nhàm chán.

Cả hai vẫn cư xử với nhau như trước, cố ý không nhắc lại sự cố buổi sáng.

Cho đến khi ánh chiều tà màu cam chiếu qua cửa sổ, Mục Vấn Lai phải về nhà, Quý Thanh Thanh một lần nữa nói: "Lai Lai, đừng nghĩ nhiều nữa. Sự cố này không phải lỗi của cậu, chúng ta đâu ai muốn chuyện như thế xảy ra, đúng không?"

Mục Vấn Lai ngập ngừng gật đầu, rồi hỏi: "Cậu còn đau bụng không?"

Quý Thanh Thanh: "Không quá đau nữa, nếu không ổn thì uống thuốc giảm đau thôi."

Mục Vấn Lai cau mày: "Có kinh nguyệt thật phiền, đa phần các loài động vật cái khác đâu có kinh nguyệt. Việc sinh sản của chúng cũng không nguy hiểm như phụ nữ. Thật không hiểu sao loài người lại tiến hóa thành như thế này."

Quý Thanh Thanh bật cười, sau đó thở dài: "Nhưng biết làm sao được? Gen của chúng ta đã quyết định như vậy rồi. Ài, mẹ tớ lại sắp xếp kiểm tra sức khỏe vào ngày mai, tuần này tớ đã kiểm tra mấy lần rồi."

Mục Vấn Lai chợt nhớ ra, nói: "Em trai tớ ngày mai cũng phải kiểm tra sức khỏe."

Quý Thanh Thanh lo lắng hỏi: "Mộc Mộc? Em ấy bị sao vậy? Có chỗ nào không khỏe à?"

Mục Vấn Lai: "Cũng không có gì không khỏe, mẹ tớ bảo vừa kiểm tra sức khỏe cho em ấy cách đây không lâu, không có vấn đề gì cả. Nhưng gần đây em ấy ngủ rất nhiều, tinh thần không được tốt lắm. Trưa nay, lúc bọn mình về nhà, em ấy vừa nói chuyện với tớ đã đột nhiên ngủ gật, làm mình sợ quá."

Quý Thanh Thanh: "Vậy kiểm tra lại vẫn tốt hơn. Cứ làm ở bệnh viện nhà tớ đi, tớ còn có thể làm bạn với em ấy nữa."

Mục Vấn Lai thấy như vậy cũng được, định về nhà hỏi ý kiến mẹ.

Trước khi rời đi, cô bé không nhịn được hỏi: "Thanh Thanh, tớ không đi lặn biển nữa. Còn cậu, cậu vẫn muốn làm bác sĩ chiến trường chứ?"

Quý Thanh Thanh ngẩn người, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tớ cũng không đi làm bác sĩ chiến trường nữa, tớ có thể làm bác sĩ không biên giới, chữa bệnh cho người nghèo."

Mục Vấn Lai cuối cùng cũng yên tâm, cô bé lưu luyến buông tay Quý Thanh Thanh ra, chuẩn bị về nhà thì đột nhiên nghe thấy Quý Thanh Thanh nói: "Lai Lai, lặn biển an toàn hơn làm bác sĩ chiến trường nhiều. Đợi vài năm nữa chúng ta lớn thêm chút nữa rồi hãy đi nhé."

Mục Vấn Lai mím môi, kìm nén nói: "Đến lúc đó hãy tính, có khi lớn rồi mình lại không muốn đi nữa."

Quý Thanh Thanh mỉm cười: "Ừ, vậy thì đến lúc đó tính sau."

Khi Mục Vấn Lai về đến nhà, cô nhìn thấy em trai đang chơi với cậu bé nhà hàng xóm. Cô vừa bước đến, cậu em nhỏ đã như chú cún con phấn khích chạy tới ôm lấy cô, ngẩng mặt lên vui vẻ nói: "Chị về rồi!"

Mục Vấn Lai khẽ đáp "ừm", tiện tay xoa đầu em trai, sau đó nhìn cậu bạn của em mình, nghiêm túc nói: "Hạ Tùng Khâu, hôm nay cảm ơn em."

Hạ Tùng Khâu sững người, mất vài giây mới phản ứng lại: "Chị không cần khách sáo."

Anh cảm nhận được rằng chị gái xinh đẹp của Mộc Mộc trước đây không thích anh lắm, không phải ghét bỏ, chỉ là có chút địch ý, nhất là khi anh chơi cùng Mộc Mộc.

Cảm giác như chị ấy sợ anh sẽ cướp mất Mộc Mộc vậy.

Nhưng giờ đây, chút địch ý ấy đã biến mất.

Chưa kịp vui mừng, anh đã thấy Mộc Mộc ôm chân chị mình, phồng má lên nói: "Anh Tùng Khâu, đây là chị của em, anh không được cướp!"

Hạ Tùng Khâu vội vàng đáp: "Là chị của em, anh không định cướp đâu."

Mục Mộc nghe vậy, nhớ lại Hạ Tùng Khâu không có anh chị em, cũng không có bố nên rất áy náy nói: "Xin lỗi, ý em không phải là anh không được gọi chị em là chị, chỉ là em..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!