Edit & Beta: Đòe
Mục Mộc phát hiện mẹ đang nói chuyện điện thoại với anh trai, lập tức phấn khích chạy lại gần, đôi mắt tròn xoe chăm chú nhìn vào điện thoại của mẹ, khuôn mặt nhỏ bé lộ rõ vẻ sốt ruột.
Cậu cũng muốn nói chuyện với anh trai, nhưng lại sợ làm phiền cuộc trò chuyện giữa anh và mẹ.
Khi nghe mẹ cười hỏi anh trai rằng cậu mặc váy có xinh không, Mục Mộc cuối cùng không nhịn được lao đến, nói lớn vào điện thoại: "Anh ơi! Đó không phải là em! Em không mặc váy! Mẹ đang lừa anh đấy!"
Tiếng hét như mèo con phát ra từ đầu dây khiến Thịnh Minh Quyết từ bỏ ý định kết thúc cuộc gọi. Hắn đặt điện thoại lại gần tai, hơi nghi ngờ hỏi: "Mộc Mộc? Em nói người mặc váy không phải là em à?"
Mục Mộc cố gắng giữ chặt tay mẹ, không để mẹ giật lại điện thoại. Nghe thấy anh trai hỏi, cậu lập tức trả lời: "Không phải em, không phải em! Mẹ cố tình lừa anh đấy, không tin anh hỏi bố đi."
Thịnh Minh Quyết vốn gọi điện vì lời nhờ vả của bố, giờ thì hoàn toàn bối rối, ngơ ngác hỏi: "Vậy em thực sự có một chị em sinh đôi sao?"
Mục Mộc cố gắng che giấu cảm giác chột dạ, tiếp tục nói dối: "Đúng vậy, hôm nay mẹ dẫn chị ra ngoài chơi rồi, không đưa em theo, em buồn lắm."
Mục Bội Chi nghe thấy cậu con trai nhỏ nghiêm túc bịa chuyện để lừa anh trai, mà điều thú vị là anh trai thông minh tuyệt đỉnh của cậu dường như cũng tin một phần, khiến cô cười đến mức run cả người, suýt chút nữa không giữ nổi điện thoại.
Mục Mộc cảnh giác nhìn mẹ đang cười đến ngả nghiêng. Nhân lúc đó, cậu giật lấy điện thoại, bò ra xa mẹ vài bước, sau đó ngồi xếp chân lại, tiếp tục nói chuyện điện thoại với anh trai.
Lúc này, Thịnh Minh Quyết thực sự không phân biệt nổi ai đang nói thật, hoặc có lẽ tất cả mọi người đang hợp sức lừa hắn.
Hắn cũng thấy chuyện mẹ giấu một cô em gái suốt mấy năm trời mà không cho ai biết là rất vô lý, cũng không hiểu lý do mẹ lại làm vậy.
Hơn nữa, hắn nhớ rõ ràng khi mẹ mang thai lần ba, báo cáo siêu âm không hề nói là sinh đôi.
Chẳng lẽ ngay từ khi mang thai, mẹ đã lên kế hoạch làm việc này? Cố tình mua chuộc bệnh viện để họ đưa ra một báo cáo giả?
Điều đó thật không hợp lý.
Nhưng ngay cả đứa em trai nhỏ nhất cũng nói rằng họ có một cô em gái, còn nói với giọng buồn bã rằng mẹ đã dẫn chị ra ngoài chơi mà không đưa cậu theo.
Hắn nhớ rằng Mục Mộc mới chỉ bốn tuổi rưỡi, hơn nữa dường như lúc nào cũng có vẻ hơi ngốc nghếch, chắc sẽ không nói dối lừa hắn đâu, phải không?
Dù có nói dối thì sao cậu em trai ngốc nghếch lại có thể nói dối tự nhiên đến thế?
Thịnh Minh Quyết không kịp nghĩ nhiều, theo bản năng cảm thấy lời của em trai ngốc còn đáng tin hơn lời của bố mẹ.
Thế nên hắn tiếp tục hỏi: "Mục Mộc, em có biết tại sao mẹ lại giấu em gái không?"
Mục Mộc quay đầu liếc nhìn mẹ, nói dối lừa ông anh thông minh hơn mình gấp bội làm cậu bé thấy rất chột dạ.
Mục Bội Chi cố nhịn cười, nhưng nhìn cậu con trai nhỏ không xa kia đảo mắt lanh lẹ, mặt nghiêm lại tiếp tục bịa chuyện: "Em... em cũng không biết, hôm nay là lần đầu tiên em gặp em gái mà, em ấy trông giống hệt mẹ vậy."
Mục Bội Chi suýt nữa nhịn không được mà bật cười thành tiếng, kỹ năng nhịn cười rèn luyện bao năm ở phim trường của cô giờ đã gần như đến giới hạn.
Không ngờ cậu con ngốc nghếch khi nói dối lại diễn giỏi đến thế, đúng là con trai ruột của cô!
Thịnh Minh Quyết nghe lời của em trai, trong đầu hiện lên hình ảnh cô bé mặc váy đỏ trong bức ảnh, quả thật rất giống mẹ, mà cũng rất giống cậu em trai ngốc nghếch kia.
Hắn nhìn ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, cảm thấy hôm nay mọi thứ đều không thật.
Ở một nơi như London, số ngày trong năm có nắng có thể đếm trên đầu ngón tay, vậy mà hôm nay trời lại nắng rực rỡ, mây trong xanh không một gợn.
Có gì đó không đúng, đâu đâu cũng không đúng.
Thịnh Minh Quyết chắc chắn mình không phải đang mơ. Vậy giờ đây là gì? Không gian song song? Rối loạn lượng tử?
Hắn quay đầu nhìn cánh cửa lớp học, bên trong các sinh viên vẫn đang làm việc của mình, giáo sư tiết sau đã đến sớm, đang điều chỉnh máy chiếu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!