Chương 38: (Vô Đề)

Edit & Beta: Đòe

Nhiếp ảnh gia nghe yêu cầu của Mục Mộc, không chút do dự đồng ý: "Tất nhiên là được."

Cô cúi người xuống, đưa ảnh vừa chụp cho cô bé Đông Phương xinh đẹp này xem, tiện thể lại khen thêm một câu: "Cháu thật sự rất xinh đẹp!"

Mục Mộc biết người cô này đã hiểu lầm mình là con gái, bị khen như vậy khiến cậu vô cùng ngượng ngùng.

Tất cả đều tại mẹ đã lừa cậu mặc váy, nghĩ lại cậu vẫn cảm thấy thật xấu hổ.

Nhưng khi nhìn vào bức ảnh cô bé trong chiếc váy đỏ, Mục Mộc bỗng nhiên hiểu ra tại sao mẹ lại nhất quyết muốn lừa cậu mặc váy và tại sao ánh mắt của chị gái hôm nay nhìn cậu lại có gì đó khác lạ.

Cả anh Tùng Khâu, chị Thanh Thanh và dì Hạ, ánh mắt của họ hôm nay đều thi thoảng nhìn về phía cậu, hơn nữa ánh mắt ấy còn rất mãnh liệt, đến mức cậu muốn làm ngơ cũng không thể được.

Trước đó, cậu còn tưởng rằng mọi người đều đang cười nhạo mình nhưng khi nhìn thấy bức ảnh này, cậu mới hiểu ra, thì ra mình mặc váy thật sự... thật sự cũng đẹp lắm đó chứ?

Cậu thậm chí còn có cảm giác mình có một cô em gái sinh đôi.

Ước gì cậu cũng có một cô em gái, chắc chắn em gái sẽ còn xinh đẹp hơn cậu, như thế thì những chiếc váy nhỏ mà mẹ tích trữ trong tủ sẽ không phải để đó phủ bụi nữa mà có thể cho em gái mặc, mỗi ngày đều mặc một chiếc váy xinh khác nhau.

Nếu như em gái không giống chị gái cậu, ghét mặc váy đến thế.

Sau khi ngắm nghía xong bức ảnh của "cô em gái xinh đẹp," Mục Mộc lại nghe thấy nhiếp ảnh gia hỏi: "Xin lỗi, cô có thể chụp thêm một bức chân dung của cháu được không? Vì cháu thật sự quá xinh xắn!"

Lần này Mục Mộc không hề do dự, vui vẻ đồng ý ngay, tiện thể hỏi thêm: "Có thể chụp thêm cho anh trai, chị gái và bố mẹ cháu vài tấm nữa không ạ?

Nhiếp ảnh gia mỉm cười đáp: "Không thành vấn đề, cô rất sẵn lòng!"

Thế là Mục Mộc kéo mọi người lại chụp ảnh khắp nơi trong công viên giải trí, nhiếp ảnh gia không yêu cầu họ tạo dáng cố định mà chỉ đi theo để chụp những khoảnh khắc tự nhiên.

Cả nhóm họ đều có giá trị nhan sắc rất cao, trang phục lại nổi bật, thêm một nhiếp ảnh gia tóc vàng mắt xanh đi theo chụp, nhanh chóng thu hút một nhóm khách du lịch đứng lại xem.

Mục Mộc lo lắng mọi người sẽ bị nhận ra, thấy có người tụ tập lập tức kéo mẹ và chị gái chạy đi chỗ khác. Mãi đến khi đến nhà hàng ăn trưa, không gian mới yên tĩnh hơn.

Nhà hàng trong công viên giải trí này quá đắt đối với người thường, nên ít ai chọn ăn tại đây.

Vừa chạy hộc tốc, Mục Mộc thở hổn hển, lo lắng hỏi: "Mẹ ơi, có ai nhận ra chúng ta không ạ?"

Mục Bội Chi cười nói: "Cho dù có nhận ra chúng ta, cũng chắc chắn không nhận ra con đâu. Cùng lắm thì nói hôm nay là em gái sinh đôi của con đi chơi với chúng ta."

Mục Mộc cảm thấy ý tưởng này rất tuyệt, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Cậu uống một chút nước rồi chạy qua bàn bên hỏi cô nhiếp ảnh gia: "Cô ơi, cô có thể gửi tất cả ảnh hôm nay cho cháu không ạ?"

Nhiếp ảnh gia mỉm cười: "Tất nhiên rồi. Nếu không gấp, cô có thể chọn ra một số tấm đẹp và chỉnh sửa hậu kỳ, sau đó gửi cho mọi người."

Mục Mộc lập tức cảm ơn, rồi chạy về bàn mình hỏi: "Mẹ ơi, có thể để lại email của cô nhiếp ảnh không ạ? Cô ấy nói sẽ gửi ảnh cho chúng ta."

Mục Bội Chi chưa kịp trả lời thì Mục Vấn Lai đã đứng lên: "Để email của con đi, sau đó con sẽ chuyển lại cho mọi người."

Mục Bội Chi gật đầu: "Được, cứ để email của Lai Lai đi."

Mục Vấn Lai đi qua trao đổi thông tin liên lạc với nhiếp ảnh gia, Quý Thanh Thanh thử mời cô nhiếp ảnh gia ăn trưa cùng gia đình họ nhưng cô cười từ chối, nói rằng không muốn làm phiền họ.

Sau khi nhiếp ảnh gia rời đi, Quý Thanh Thanh nhìn cô em gái xinh đẹp của mình và khen: "Mộc Mộc, không ngờ tiếng Anh của em giỏi như vậy, chị còn chẳng biết là em biết nói tiếng Anh nữa đấy."

Mục Mộc sững sờ. Đúng rồi! Vừa nãy cậu theo phản xạ nói chuyện với cô nhiếp ảnh gia bằng tiếng Anh, mà quên mất rằng ở tuổi này cậu chỉ mới học được vài từ đơn giản.

Hỏng rồi hỏng rồi, mọi người có bắt đầu nghi ngờ cậu không đây? Phải làm sao đây?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!