Chương 37: (Vô Đề)

Edit & Beta: Đòe

Khi vòng quay trở lại mặt đất, Mục Mộc được chị bế xuống.

Mục Vấn Lai nhìn thấy rất rõ, cậu nhóc rõ ràng vẫn còn hơi run chân, nhưng lại cố gắng giả vờ như không có chuyện gì, vừa chạm đất đã bắt đầu chạy tới trò chơi tiếp theo.

"Em gái" có vẻ chưa quen mặc váy và giày da nhỏ kiểu nữ, mới chạy được hai bước đã suýt té.

Mục Vấn Lai vội bước tới định bế cậu nhóc lên, nhưng không ngờ Hạ Tùng Khâu còn nhanh hơn, trong nháy mắt, cậu đã chạy tới bên cạnh Mục Mộc.

Mục Mộc được Hạ Tùng Khâu đỡ mới đứng vững, nếu vừa nãy thật sự té ngã trước mặt bao nhiêu người, thì chút thể diện cuối cùng của cậu hôm nay cũng bay sạch.

Cậu nắm lấy tay Hạ Tùng Khâu, mềm mại nói: "Cảm ơn anh Hạ Tùng Khâu."

Đôi mắt Hạ Tùng Khâu sáng lên, ánh nhìn cứ mãi dừng trên người "em gái" xinh đẹp.

Anh nhập vai rất sâu, nhắc nhở Mục Mộc: "Đi chậm thôi, bố mẹ còn chưa xuống mà."

Mục Mộc quay đầu nhìn về phía vòng quay, mẹ và dì Hạ vừa bước xuống. Mẹ cậu sau khi xuống còn lịch sự đỡ dì một cái, từng động tác đều rất giống một người đàn ông đã có gia đình. Ngay cả giọng nói cũng trở nên trầm thấp hơn rất nhiều, gần như không để lộ bất kỳ sơ hở nào.

Nếu đó không phải mẹ cậu, có lẽ cậu cũng sẽ cảm thấy đôi "vợ chồng" này trông rất đẹp đôi.

Diễn xuất của mẹ quả thực quá đỉnh, diễn gì giống nấy.

Sự ngưỡng mộ này đã làm dịu bớt cơn giận của Mục Mộc về việc bị mẹ bắt mặc váy. Cậu đứng yên chờ một lát, đến khi mẹ và dì Hạ cùng đi tới, cậu mới phồng má nói: "Mẹ chậm quá à!"

Mục Bội Chi giơ tay xoa má "cô con gái nhỏ", dùng giọng trầm đáp: "Gọi bố đi."

Mục Mộc gọi một tiếng "bố", rồi nhỏ giọng lẩm bẩm: "Bố mà biết chắc chắn sẽ giận lắm."

Mục Bội Chi bế cậu nhóc lên, cũng hạ giọng nói: "Thì cứ để bố giận đi, hôm qua bố chẳng phải bắt nạt bé cưng sao?"

Mục Mộc tiếp tục nhỏ giọng: "Nhưng chị đã giúp con thắng bố rồi, chuyện hôm qua qua rồi mà."

Mục Bội Chi cười: "Con thật hào phóng, thế cục cưng tha thứ cho bố hiện tại chưa?"

Mục Mộc kiên quyết nói: "Chưa đâu! Trừ phi mẹ... trừ phi bố cũng đồng ý một chuyện với con."

Mục Bội Chi: "Được, bố đồng ý với con."

Mục Mộc hơi nghi ngờ nhìn biểu cảm của mẹ, cảm thấy mẹ lại đang bày trò gì đó với mình.

Nhưng diễn xuất của mẹ quá đỉnh, kiểm soát biểu cảm cũng rất giỏi, cậu hoàn toàn không nhận ra điều gì.

Thôi, mặc kệ, cứ đòi lợi ích trước đã.

Mục Mộc nhìn thẳng vào mắt mẹ, rất nghiêm túc nói: "Vậy bố phải giữ lời."

Mục Bội Chi gật đầu: "Ừ, bố chắc chắn sẽ giữ lời, thế cục cưng muốn bố làm gì?"

Mục Mộc yên tâm, "Con chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ xong sẽ nói với bố."

Mục Bội Chi: "Được, khi nào cục cưng nghĩ xong thì nói với bố."

Mục Vấn Lai đứng cạnh nghe mẹ dụ dỗ em trai, cái bẫy ngôn từ rõ ràng thế mà cậu nhóc chẳng nhận ra, quả nhiên là đồ ngốc.

Chả trách lúc nào cũng bị mẹ bắt nạt.

Mục Vấn Lai không vạch trần mẹ, muốn xem thử cậu nhóc ngốc này bao giờ mới nhận ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!