Edit & Beta: Đòe
Sau bữa sáng rôm rả, Thịnh Hạo Tồn cô độc một mình chuẩn bị đi làm.
Vợ ông đưa con và người phụ nữ khác đi chơi công viên, còn ông thì phải đi họp với một đám người già hói đầu và buồn chán.
Lần đầu tiên, Thịnh Hạo Tồn có ý định bỏ việc mãnh liệt đến vậy, dù thời đi học ông còn chưa từng trốn tiết nhưng hôm nay thật sự chỉ muốn nghỉ làm.
Không muốn làm việc. Không muốn họp hành. Không muốn gặp khách hàng.
Chỉ muốn cùng vợ con đi chơi công viên.
Đột nhiên, ông thấy ghen tị với cậu con trai nhỏ của mình. Mỗi ngày chỉ cần ăn, ngủ, chơi, tỉnh dậy thì có người bầu bạn. Còn ông, người cha này phải dậy sớm cày cuốc kiếm tiền, đến mức vợ mình suýt bị người khác cướp mất!
Mục Bội Chi đang trò chuyện vui vẻ với Hạ Vân, bỗng phát hiện Thịnh Hạo Tồn vẫn chưa đi, ông đứng ở cửa chỉnh tay áo, chỉnh tới chỉnh lui, chẳng khác nào câu giờ.
Ông dường như cảm nhận được ánh mắt của vợ, lập tức quay đầu nhìn lại, khuôn mặt vốn lạnh lùng thường ngày, giờ đây lại phảng phất chút ấm ức.
Mục Bội Chi bước tới hỏi: "Sao anh vẫn chưa đi làm? Còn lề mề gì nữa?"
Thịnh Hạo Tồn khựng lại, suýt chút nữa làm tuột chiếc cúc áo mà ông đã cài lần thứ 37.
Ông ấm ức nhìn vợ hỏi: "Em sốt sắng muốn đuổi anh đi vậy sao?"
Mục Bội Chi ngơ ngác: "Không phải anh bảo hôm nay có cuộc họp rất quan trọng, khách hàng lại không phải dạng vừa hay sao? Nếu không ra ngoài sẽ bị muộn đấy, mau đi đi! Thương vụ lớn thế này đừng để thất bại!"
Thịnh Hạo Tồn bị vợ đích thân đẩy ra khỏi cửa, ngẩng đầu nhìn ánh nắng rực rỡ của buổi sáng nhưng trong lòng ông lại cảm thấy toàn gió lạnh mưa rơi, u sầu não nề.
Và tất cả những chuyện này đều bắt nguồn từ việc tối qua ông nghịch dại bắt nạt cậu con trai út.
Giờ thì ông hối hận, vô cùng hối hận.
Mục Bội Chi đuổi chồng đi làm xong lại quay lại trò chuyện thêm vài câu với Hạ Vân, sau đó nói: "Thu dọn chút rồi chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi. À đúng rồi Lai Lai, bạn con cũng đi cùng phải không?"
Mục Vấn Lai gật đầu: "Thanh Thanh lát nữa sẽ đi thẳng đến công viên giải trí, bọn con đã hẹn gặp nhau ở cổng rồi."
Mục Bội Chi: "Vậy được, mẹ dẫn cục cưng Mộc đi thay đồ trước, Vân Vân và Tùng Khâu cũng thay đổi chút đồ nhé để tránh lại bị người ta nhận ra."
Mục Mộc nghe nói sắp được chơi trò hóa trang lập tức hứng thú nhảy cẫng lên, lon ton theo mẹ lên phòng thay đồ trên tầng hai.
Cậu chưa từng chơi hóa trang bao giờ!
Không biết mẹ sẽ hóa trang cho cậu thế nào đây!
Mục Bội Chi trong phòng thay đồ vừa chọn vừa cân nhắc, còn Mục Mộc thì đi theo sau hỏi: "Mẹ ơi, chúng ta mặc gì ạ? Có cần đội tóc giả không? Có cần trang điểm không? Hay là bôi đen mặt đi ạ?"
Mục Bội Chi bỗng nhìn cậu con trai út với ánh mắt sáng rực, đánh giá cậu từ trên xuống dưới bằng ánh mắt kỳ lạ.
Mục Mộc bị nhìn đến mức ngứa ngáy, không nhịn được hỏi: "Mẹ ơi? Rốt cuộc chúng ta sẽ hóa trang thế nào ạ?"
Mục Bội Chi ngồi xổm xuống hỏi: "Cục cưng từng nói là thích mẹ nhất đúng không?"
Mục Mộc gật đầu: "Đúng ạ, con thích mẹ nhất."
Mục Bội Chi lại hỏi: "Vậy bé cưng có thể đồng ý với mẹ một chuyện được không?"
Mục Mộc không hiểu gì hỏi lại: "Chuyện gì ạ?"
Mục Bội Chi: "Con chỉ cần nói đồng ý hay không thôi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!