Chương 35: (Vô Đề)

Edit & Beta:

Mục Mộc đứng sững lại tại chỗ, lẽ nào chị gái không hề muốn học y từ đầu sao?

Vậy tại sao kiếp trước......

Không đúng!

Kiếp trước hình như cậu chưa từng gặp chị Thanh Thanh, theo quan hệ giữa chị gái và chị Thanh Thanh bây giờ, hai người lẽ ra luôn là bạn rất tốt.

Trừ phi...... có chuyện gì xảy ra với chị Thanh Thanh, hoặc giữa hai người đã phát sinh vấn đề nghiêm trọng nào đó.

Mục Mộc cố gắng lục lại ký ức kiếp trước, nhưng khi còn nhỏ cậu thật sự không nhớ được nhiều, gần như chẳng có ký ức nào khi mới bốn, năm tuổi.

Cậu chỉ nhớ mang máng rằng chị gái không thích chơi với mình.

Không phải ghét bỏ gì cậu, mà chị gái vốn dĩ không thích tiếp xúc với ai cả.

Hình như khi còn học tiểu học, cậu từng nghe bố mẹ nói rằng chị gái bị bệnh nhưng không biết cụ thể là bệnh gì.

Bố mẹ cảm thấy cậu còn quá nhỏ, nên không bao giờ kể những chuyện này cho cậu nghe.

Sau đó, chị gái đi du học nước ngoài rồi được đăng rất nhiều bài báo gây chấn động giới y học.

Điều Mục Mộc nhớ rõ nhất là năm chị 18 tuổi, chị đã kiên quyết làm bác sĩ ở vùng chiến sự.

Bố mẹ rất lo lắng cho sự an toàn của chị, nhưng khuyên thế nào cũng không được, cuối cùng đành chiều ý chị.

Chị đã ở những nơi chiến tranh diễn ra liên miên suốt năm năm, đến khi chị về nước, thì cậu cũng đã đi du học nước ngoài.

Thực ra cậu và chị gái chưa bao giờ thực sự sống chung với nhau, chỉ thường xuyên thấy các bài báo mới của chị trên tạp chí học thuật, hoặc đôi khi nghe bố mẹ kể chút ít tin tức về chị.

Nghe nói chị chưa từng yêu ai, cũng không có người bạn thân nào, toàn bộ thời gian đều dành cho học tập và công việc.

Nghe nói không chỉ giỏi về y thuật, mà kỹ năng thể chất và bắn súng của chị cũng rất xuất sắc, hễ là bệnh viện nơi chị làm việc, thậm chí không ai dám gây rối.

Nghe nói tất cả ca phẫu thuật chị thực hiện đều chưa từng thất bại.

Nghe nói chị có thể làm việc liên tục hơn ba mươi giờ mà không cần nghỉ ngơi.

Nhưng Mục Mộc chưa từng có cơ hội sống cùng một người chị như vậy, thậm chí cậu còn không dám mời chị cùng ăn một bữa cơm, vì sợ lãng phí thời gian quý báu của chị, có lẽ sẽ khiến chị bỏ lỡ việc cứu thêm một người.

Cậu chợt nhận ra rằng đối với chị gái kiếp trước, cậu thậm chí không hiểu bằng phiên bản nhí của chị mà cậu chỉ mới tiếp xúc hai ngày nay.

Cậu chưa từng biết rằng, hóa ra hồi nhỏ chị gái không thích học y.

Chỉ vì c** nh* hơn chị năm tuổi, chỉ năm tuổi thôi mà cậu đã bỏ lỡ cơ hội tham gia vào cuộc đời của chị.

Mục Mộc cảm thấy buồn bã, cậu đã không còn cơ hội để hỏi chị gái kiếp trước liệu chị có hạnh phúc hay không.

Cậu nghĩ có lẽ là không, bởi vì chị gái bây giờ khi vui vẻ sẽ cười như người bình thường.

Còn chị gái kiếp trước, cậu chưa bao giờ thấy chị cười.

Có phải vì chuyện gì đã xảy ra với chị Thanh Thanh, hay là vì lý do khác?

Mục Mộc nghĩ đến mức đầu đau nhức nhưng vẫn không tìm ra ký ức hữu ích nào từ quá khứ.

Mục Vấn Lai nhìn em trai nhỏ của mình sau khi hỏi xong câu hỏi thì ngẩn người, khuôn mặt tròn trịa không biểu lộ gì nhưng cảm giác như cậu đang rất buồn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!