Chương 34: (Vô Đề)

Edit & Beta: Đòe

Vì con trai út muốn ăn quá nhiều thứ cả rau và thịt, blah blah nói một đống nên cuối cùng Thịnh Hạo Tồn quyết định dẫn cậu đi ăn lẩu.

Mục Bội Chi cũng không phản đối, đã lâu rồi cô không ăn lẩu và cả nhà họ cũng chưa từng ăn lẩu cùng nhau.

Trước đây, khi được hỏi muốn ăn gì Mục Vấn Lai luôn trả lời "gì cũng được" nhưng lần này, thấy bố mẹ và em trai háo hức nói muốn ăn lẩu, cô bé cũng không tiện từ chối vào phút cuối.

Vậy là cả gia đình bốn người bước vào một quán lẩu, chọn một phòng riêng ở tầng trên.

Mục Bội Chi cầm chiếc máy tính bảng dùng để gọi món, vuốt vài cái rồi nhìn hai đứa con hỏi:

"Lai Lai, bé Mộc, chúng ta chọn nồi uyên ương được không? Một bên cay, một bên là nước súp cà chua, nước lèo để cho cục cưng Mộc."

Thật ra Mục Mộc rất muốn ăn đồ cay nhưng trẻ con có dạ dày yếu, bố mẹ chắc chắn sẽ không đồng ý nên cậu đành nuốt nước miếng, gật đầu đồng ý: "Được ạ."

Mục Vấn Lai chỉ đáp một tiếng, cô bé chưa từng ăn lẩu bao giờ nên với những món mình chưa biết, cô bé không đưa ra ý kiến tùy tiện.

Mục Bội Chi đặt xong nước lẩu uyên ương, đưa máy tính bảng cho cậu con trai út: "Cục cưng, con xem muốn ăn gì thì tự chọn đi."

Mục Mộc vui mừng ôm lấy chiếc máy tính bảng, chạy đến ngồi cạnh Mục Vấn Lai, nói: "Chị ơi, chúng ta cùng chọn món đi."

Mục Bội Chi nhìn thấy cô con gái vốn luôn tỏ ra lạnh lùng nay bị cậu em nhỏ truyền sự phấn khích khi chọn món, hai chị em rụt đầu lại gần nhau, mỗi người một ngón tay lướt trên màn hình. Có lúc, cậu em vừa chọn thêm món gì đó, cô chị đã nhíu mày xóa đi.

Mục Mộc cố gắng giải thích: "Chị ơi, dạ dày bò ngon lắm, cay một chút lại càng ngon hơn. Chị thử ăn xem rồi sẽ biết mà."

Mục Vấn Lai: "Dạ dày bò thì có gì ngon? Không sạch, không được ăn."

Mục Mộc: "Có thể rửa sạch được mà. Rất nhiều người thích ăn dạ dày bò."

Mục Vấn Lai phản bác: "Nhưng khi rửa, rất có thể họ dùng hóa chất tẩy trắng mạnh, nhìn thì có vẻ sạch, nhưng nếu còn dư hóa chất thì ăn vào rất không tốt cho sức khỏe."

Mục Mộc định nói không phải dạ dày bò nào cũng được tẩy bằng hóa chất nhưng cậu cũng không chắc chắn quán này dùng loại an toàn, nên cuối cùng chỉ có thể bĩu môi, nói: "Vậy thôi, không ăn dạ dày bò nữa. Nhưng óc heo sạch sẽ và bổ dưỡng, sao cũng không được ăn?"

Mục Vấn Lai: "Sao em toàn thích ăn những thứ kỳ quặc vậy? Không thấy óc heo nhìn đã thấy khó chịu à?"

Mục Mộc bất ngờ, chẳng phải chị cậu học y sao? Sao lại cảm thấy óc heo trông khó chịu?

Dù chị cậu giờ còn nhỏ, có thể chưa học tới giải phẫu người, nhưng một người yêu thích y học chắc hẳn đã quen với những thứ này rồi chứ?

Cậu nghĩ mãi không ra, nhưng thấy chị mình thực sự không thích, cậu đành đau lòng xóa món óc heo đi.

Hai người tranh luận nửa ngày, cuối cùng khi đồ ăn được mang lên, toàn là những món nhìn sạch sẽ, tinh tươm.

Nước lẩu trong nồi sôi lục bục, Mục Bội Chi bắt đầu cho đồ ăn vào, Thịnh Hạo Tồn thì chịu trách nhiệm vớt đồ ăn chín ra cho hai đứa con.

Trong quán, điều hòa bật lạnh, còn nồi lẩu tỏa hơi nóng nghi ngút, khung cảnh tràn ngập sự ấm áp của đời thường.

Mục Mộc gắp một miếng thịt bò, nhúng vào chén nước chấm dầu mè với ngò rí, ăn ngon lành.

Dù thịt bò nhúng trong nước lẩu cà chua cũng ngon nhưng cậu vẫn thèm thuồng nhìn nồi nước cay ở phía đối diện.

Màu dầu ớt đỏ au, chỉ nhìn thôi cũng đã khiến người ta thèm ch** n**c miếng.

Mục Mộc ăn một miếng măng tươi luộc nhạt nhẽo, không nhịn được quay sang nói với Mục Vấn Lai: "Chị ơi, em muốn thử của chị. Cảm giác món bên chị ngon hơn."

Mục Vấn Lai từ chối dứt khoát: "Cay lắm, em không ăn được đâu."

Mục Mộc chen sang ngồi sát bên chị, tiếp tục năn nỉ: "Em chỉ ăn một miếng thôi, cho em thử một miếng thôi mà, một chút thôi. Chị ơi, làm ơn đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!