Edit & Beta: Đòe
Mục Vấn Lai cầm kem, bước đến trước mặt cậu nhóc đang thu mình, hỏi: "Em không thích vị dâu hay vị dưa gang à?"
Mục Mộc nhìn cây kem hấp dẫn trong tay chị, cố gắng quên đi nỗi xấu hổ vừa rồi, đáp: "Em muốn ăn vị dâu."
Mục Vấn Lai đưa kem vị dâu cho cậu, thắc mắc: "Vậy sao em không vui?"
Mục Mộc cảm thấy chuyện vừa rồi thật quá xấu hổ, cúi đầu l**m kem, giả vờ không nghe thấy câu hỏi của chị.
Người phụ nữ đứng cạnh cùng cô con gái bỗng hỏi: "Cô bé, con là chị của Mục Mộ đúng không?"
"
Mục Vấn Lai thấy kỳ lạ, vừa nãy cô bé còn nhờ dì này giúp trông em trai, sao mới đi một lát mà dì lại không nhớ nữa?
Cô bé vừa định gật đầu, đã nghe cậu nhóc đột ngột lớn tiếng nói: "Chị ấy là chị cháu nhưng cháu không phải Mục Mộc, cháu tên là Tuyên Tuyên! Dì chắc chắn là nghe nhầm rồi."
Mục Vấn Lai thấy em trai nói xong còn cố tình nháy mắt ra hiệu thì hiểu ngay vấn đề. Cô bé rất tự nhiên đáp lại dì: "Đúng vậy, cháu là chị của em ấy. Em ấy tên là Tuyên Tuyên."
Dù cô bé không thích gọi tên Thịnh Minh Tuyên nhưng giờ người cô đối mặt là cậu nhóc dễ thương chứ không phải tên ngốc đáng ghét kia. Vì để phối hợp với cậu em hay nói dối, cô bé cũng cố gắng chịu đựng.
Hai mẹ con đối diện thấy chị em họ nói chắc như đinh đóng cột, không chút ngượng ngùng thì bắt đầu tự nghi hoặc liệu mình có nhìn nhầm không.
Hai mẹ con trao đổi ánh mắt, cả hai đều hiện rõ vẻ bối rối, có lẽ chỉ là trông giống?
Sao bây giờ mấy bé trai đều xinh thế này? Trước giờ họ chưa từng gặp bé nào đẹp đến vậy.
Mục Mộc dụ dỗ xong hai mẹ con, một tay cầm kem, tay kia nắm chặt tay chị, nhỏ giọng nói: "Chị, không được để người khác nhận ra em, nếu không hôm nay chúng ta sẽ không chơi được gì đâu."
Mục Vấn Lai cuối cùng cũng hiểu tại sao cậu nhóc lại nói dối. Quả thật đây là điều cô bé không tính tới, em trai từng tham gia chương trình với mẹ, sau này đi ra ngoài chắc phải học mẹ đeo khẩu trang mới ổn.
Cô nhìn cây kem trong tay em trai thúc giục: "Vậy em ăn nhanh lên, ăn xong đeo khẩu trang vào."
Mục Mộc lập tức cắn một miếng lớn, bị lạnh đến rùng mình, nhưng vẫn cố ăn nhanh nhất có thể.
Vì đây là kem chị mua cho, không thể lãng phí dù chỉ một chút!
Mục Vấn Lai nhanh chóng ăn xong phần kem của mình, lấy từ ba lô ra một chiếc mũ lưỡi trai đội lên đầu em trai.
Nhưng chiếc mũ của cô quá lớn với cậu nhóc, gần như trùm hết cả đầu cậu.
Mục Mộc bất ngờ bị mũ che mất tầm nhìn, cảm thấy trước mắt tối sầm. Chiếc kem trên tay đập vào vành mũ, đỉnh kem lập tức bị cắt rời và rơi cái "bịch" xuống đất.
Mục Vấn Lai ngẩn ra, vội tháo mũ xuống, thấy đôi mắt ngấn lệ của em trai ướt át nhìn cây kem đã mất một nửa, cô bé không khỏi cảm thấy áy náy, thằng bé cố gắng không khóc nhưng trông thật đáng thương.
Mục Vấn Lai hơi hoảng loạn nói: "Xin lỗi, chị không cố ý đâu. Chút nữa chị sẽ mua lại cho em một cái khác nhé? Đừng khóc mà, bao nhiêu người đang nhìn kìa."
Mục Mộc hít hít mũi, mím môi nói: "Không sao đâu, em không buồn mà."
Nói thì nói vậy, nhưng ánh mắt cậu nhìn cây kem rơi trên mặt đất đã chảy gần hết lại vô cùng xót xa, cứ như đó là thứ gì đó cực kỳ quý giá.
Mục Vấn Lai chợt nhớ đến biểu cảm tương tự của cậu em nhỏ trong một chương trình thực tế, khi cậu vô tình làm rơi miếng thịt bò hầm do mẹ nấu.
Món thịt bò hầm mẹ nấu thì cô bé chưa từng ăn nên không biết ngon dở thế nào, nhưng cây kem này chỉ là loại kem rất bình thường, giá chỉ mười mấy tệ, rẻ đến mức chẳng đáng để tiếc. Thế mà tại sao em trai cô lại xót xa đến vậy?
Còn chưa nghĩ thông, bỗng cô bé nghe thấy có người hỏi: "Chào hai chị em, cậu bé này có phải từng tham gia một chương trình thực tế không?"
Mục Vấn Lai ngẩng đầu thì nhìn thấy một chàng trai trẻ trông như sinh viên đại học, tay còn dắt theo một cậu nhóc tầm tám chín tuổi, hai người đang chăm chú quan sát em trai cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!