Edit & Beta: Đòe
Về đến nhà, Mục Vấn Lai lôi cậu em trai cười ngốc nghếch đi tắm.
Cô bé cảm thấy cậu em nhỏ này không chỉ di truyền khuôn mặt từ mẹ, mà ngay cả cảm giác hài hước cũng giống hệt mẹ, rõ ràng chẳng có gì đáng cười mà cậu lại có thể cười từ đầu đến cuối, mãi không dừng.
Trong phòng tắm, tiếng hát của cậu nhóc vang lên, giọng điệu rất hào hứng, rõ là rất vui mặc dù hát lệch tông, Mục Vấn Lai lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ nhưng trên mặt cô bé lại hiện lên một nụ cười mà chính bản thân cũng không nhận ra, sau đó, cô bé đi lên tầng trên để tắm.
Mục Mộc nhanh chóng tự tắm sạch sẽ, thay một bộ quần áo mới, rồi chạy bịch bịch lên tầng ba tìm chị.
Lần này, cậu không cảm thấy leo cầu thang là mệt chút nào. Khi gõ cửa, cậu cũng không còn ngập ngừng chỉ gõ hai cái là chị đã ra mở cửa.
Mục Mộc phấn khích nói: "Chị ơi, em tắm xong rồi. Chúng ta ra ngoài chơi đi!"
Mục Vấn Lai nhìn bộ quần áo mới của cậu em, không thấy có vấn đề gì, gật đầu đáp: "Đi thôi."
Mục Mộc vui sướng nắm tay chị, định chạy ra thang bộ, Mục Vấn Lai tò mò hỏi: "Sao không đi thang máy?"
Mục Mộc: "Không phải chị bảo là vận động nhiều mới cao lớn được sao?"
Mục Vấn Lai lúc này mới phát hiện sắc mặt em trai hôm nay có vẻ hồng hào hơn bình thường. Cô bé hỏi: "Vậy vừa nãy em leo cầu thang lên đây à?"
Mục Mộc gật đầu: "Đúng á! Em phải vận động nhiều hơn, em muốn cao lớn!"
Mục Vấn Lai mỉm cười, nắm tay cậu nhóc cùng đi xuống cầu thang.
Quản gia nghe nói hai chị em muốn đi công viên giải trí với nhau thì vô cùng ngạc nhiên.
Cô chủ lạnh lùng hơn cả ông chủ mà chịu dẫn cậu chủ nhỏ ra ngoài chơi? Mặt trời mọc đằng Tây rồi hả?
Sáng nay, khi cô chủ muốn ra ngoài thăm bạn bị ốm, cậu chủ nhỏ đòi đi theo, ông còn lo cô sẽ từ chối. Ai ngờ không những không từ chối, mà giờ còn chủ động dẫn em đi công viên giải trí.
Nhà này gần đây xảy ra nhiều thay đổi thật kỳ lạ, mỗi ngày đều có chuyện khiến người ta bất ngờ, quản gia nhanh chóng điều phối tài xế, rồi hỏi thêm: "Có cần để dì Lan đi cùng hai người không?"
Công viên giải trí đông người, ông lo lắng để hai đứa nhỏ ra ngoài một mình không an toàn.
Mặc dù cô chủ rất thông minh, chiều cao cũng chẳng giống đứa trẻ chưa đến mười tuổi nhưng suy cho cùng cả hai vẫn còn nhỏ. Bình thường, nếu ra ngoài chơi sẽ cần người lớn đi kèm.
Chỉ là bố mẹ chúng quá bận rộn công việc, không có thời gian nên những lúc như thế này thường để dì Lan phụ trách chăm sóc.
Mục Mộc không để chị mình kịp nói gì đã vội vàng từ chối: "Không cần đâu, con đi với chị là đủ rồi. Lần sau hãy để dì Lan đi cùng."
Dù cậu cũng thích dì Lan, nhưng đây là lần đầu tiên chị dẫn cậu đi chơi, ý nghĩa đặc biệt hơn nhiều.
Quản gia nghe cậu chủ nhỏ nói xong thì nhìn về phía cô chủ.
Mục Vấn Lai cũng nói: "Không cần đâu, cháu tự đưa em đi được rồi."
Quản gia biết cô chủ luôn có chính kiến riêng nên không cố nài. Sau khi đưa hai chị em ra xe, ông theo thói quen gửi email thông báo chuyện này cho ông chủ và bà chủ.
--
Trong studio, Mục Bội Chi đang chụp bìa tạp chí thời trang, trang điểm và kiểu tóc của cô đơn giản mà trang nhã, chỉ màu son là nổi bật hơn một chút tôn lên hết những ưu thế trên khuôn mặt.
Nhiếp ảnh gia lần đầu hợp tác với cô ban đầu lo lắng không chụp được đúng ý, nhưng không ngờ, buổi chụp diễn ra rất thuận lợi.
Cô Mục quả nhiên danh bất hư truyền, sinh ra như để sống dưới ánh đèn sân khấu.
Trong giới giải trí, chưa bao giờ thiếu người đẹp, nhưng những người như cô Mục, vừa có vóc dáng vừa có nhan sắc hoàn mỹ thì không nhiều. Có không ít nghệ sĩ luôn lo lắng rằng góc độ nào đó của mình không ăn ảnh nên khi đối diện với ống kính, họ không thể hoàn toàn thả lỏng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!