Chương 31: (Vô Đề)

Edit & Beta: Đoè

Mục Vấn Lai đột nhiên bị em trai ôm chặt lấy, cả người đứng sững tại chỗ.

Ngoại trừ cô bạn thân Quý Thanh Thanh, cô bé gần như không có bất kỳ sự tiếp xúc cơ thể thân mật nào với ai khác.

Từ nhỏ, cô bé đã bắt đầu từ chối việc được bố mẹ ôm ấp. Còn vì sao lại thế, cô cũng không nhớ rõ nữa, chỉ là không thích mà thôi.

Dù là với Quý Thanh Thanh, lúc đầu cô bé cũng không thích nắm tay hay khoác tay với người bạn này. Cô cảm thấy mấy hành động đó hoàn toàn không cần thiết, một người rõ ràng có thể tự đi được thì sao phải nắm tay, khoác tay làm gì?

Sau này, khi cô bé và Quý Thanh Thanh trở thành bạn rất thân, thấy Quý Thanh Thanh thích bám lấy mình thì cô bé mới miễn cưỡng chấp nhận điều đó.

Còn với ba anh em trai trong nhà, họ trước nay sống theo kiểu "nước sông không phạm nước giếng".

Thế nhưng hôm nay cô bé lại phá lệ, trước là bị ép phải nắm tay em trai, giờ lại bị cậu nhóc ôm chặt lấy một chân.

Thằng bé nhỏ xíu, người vừa ấm áp vừa mềm mại, cái cảm giác mềm mại đó khi ôm lấy đã khiến da đầu cô bé tê dại.

Mục Vấn Lai cảm thấy rất không quen, định đẩy cậu nhóc dính người này ra nhưng cúi đầu xuống, cô lại thấy cậu nhóc cười rạng rỡ như thế.

Thật sự dễ dàng tha thứ cho cô bé như vậy sao?

Mục Vấn Lai hơi hoang mang, nếu là người khác làm cô bé không vui, dù họ có xin lỗi thì có lẽ cô bé cũng không dễ dàng tha thứ như vậy.

Ngoại trừ Quý Thanh Thanh.

Vì hai người là bạn thân, bạn thân dù cãi nhau vẫn mãi là bạn thân, cô bé sẽ không thật sự giận Quý Thanh Thanh.

Còn cậu nhóc lại dễ dàng tha thứ cho cô như vậy, có phải vì họ là chị em ruột không?

Trước đây, cô bé chưa từng nghĩ quan hệ máu mủ có gì đặc biệt. Ngay cả anh chị em ruột cũng chỉ là tình cờ nhận được DNA giống nhau từ cùng một cặp bố mẹ mà thôi.

Trong tự nhiên, nhiều cá thể sinh ra từ cùng một mẹ còn có thể giết hại lẫn nhau, chuyện này ở loài người cũng không hiếm gặp.

Cô bé và các anh em mình tuy không đến mức tàn sát lẫn nhau, nhưng cũng chẳng bao giờ sống hòa thuận.

Trước kia bố mẹ luôn bận rộn công việc bên ngoài, không có sự quản lý của phụ huynh, mấy anh em đều thích lo việc riêng, nếu không cùng lịch sinh hoạt thì cả ngày cũng không gặp mặt.

Trước đây cô bé không thấy điều đó có gì không tốt, nhưng từ khi trở về từ Nam Cực, bầu không khí trong nhà bỗng nhiên thay đổi hoàn toàn.

Dính dớp, ủy mị lại kỳ lạ.

Cô bé đã hiểu nguyên nhân nhưng vẫn có cảm giác không thật.

Cảm giác rất giả tạo.

Cô bé nghi ngờ phải chăng tất cả đều đang diễn kịch. 

Dù diễn kịch cũng không sao, chỉ cần họ thấy vui là được nhưng cô bé không muốn tham gia.

Quá phiền phức.

Mãi cho đến khi cậu nhóc ôm lấy cô, hơi ấm truyền qua lớp vải, thêm vào đó là cảm giác mềm mại từ người thằng bé, những thứ đó khiến cô đột nhiên cảm thấy thật.

Cô không còn đứng ngoài làm người xem nhìn họ diễn nữa, cô cũng đã bị kéo lên sân khấu.

Dù là diễn kịch, chỉ cần mọi người đều cảm thấy vui vẻ, vậy thì cũng không sao.

Thanh Thanh nói đúng, con người đôi khi tự an ủi bản thân bằng những lời nói dối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!